Yên Tử: " Tiện nhân? Ngươi là đang tự nói mình sao? " quả thật đúng là vậy mà, không chỉ Mộ lão sư, nếu là ta, ta cũng sẽ 100 lần, 1000 lần từ chối ngươi.
Nghe được Yên Tử bảo mình là tiện nhân, Cổ Thẩm hai mắt như muốn phát hỏa, nàng dù gì cũng là thiên kim đại tiểu thư, từ trước tới giờ chỉ có nàng mới có tư cách mắng người khác, chứ chưa ai dám mắng lại nàng, vậy mà hôm nay, một xú nha đầu lại dám lớn mật chỉ thẳng nàng mà chửi.
Cổ Thẩm: " Ngươi dám....? Có giỏi thì nói lại xem? " nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chăm chăm vào Yên Tử, tay siết chặt giơ lên roi vút.....vút.... vào cô mấy cái
Yên Tử: " aahh...., sao...sao lại..không?.... hờờ....., thật...thật ra ngươi rất....hợp với hai từ đó... " cười khinh bỉ một tiếng, cô chưa bao giờ coi thường ai như vậy, nhưng hôm nay Cổ Thẩm xem như là người đầu tiên đi.
Hai tay run run, từ trước đến nay chưa ai dám sỉ nhục nàng đến như vậy, cảm thấy mình bị xem thường, mà Yên Tử được xem như là nguyên nhân duy nhất.
Vút....vút....vút....
Vút...vút....vút....
Lại một đợt roi liên tiếp rơi xuống, lực đạo trên tay lại không hề có ý giảm lại, áo sơ mi dường như rách nát từ lâu đã không còn khả năng che chở, làm hiện ra những lằng roi chạy dài hầu như khắp cơ thể của mình. Máu từ bên trong rỉ ra ướt một mãng da thịt, liên tục thở dốc, mồ hôi lan ra hòa với máu thấm vào trong vết thương đau rát, ý thức Yên Tử có chút mơ hồ, hai mắt long lanh ngập nước, hai tay run lẩy bẩy cố dồn hết sức gượng dậy nhưng mà không ăn thua.
Yên Tử: " ân ~..... sao..? B...ị....ta nói trúng....n..ên mới...thẹ..n quá..hóa giận chứ gì..? "
Cổ Thẩm thật không thể ngờ Yên Tử lại lì đòn đến như vậy, đã sắp bị đánh cho sống dở chết dở rồi mà vẫn còn mạnh miệng ta đây, Quá tức giận, nàng quăng cây roi qua một bên, trực tiếp tiến đến nắm lấy cổ áo của Yên Tử mà vật cô đứng dậy, áp vào trên tường, hai mắt trân trân nhìn người trước mặt như muốn cảnh cáo: đừng có chọc giận ta
Bởi vì va đập không hề nhẹ nên Yên Tử phải hít mấy ngụm khí lạnh, bụi trên tường bám đầy vào trong vết thương làm nó đau muốn chết, mồ hôi chảy ra làm cho tóc cô bám dính vào da mặt, cắn chặt môi không cho mình phải mở miệng ra chửi bậy, cô ai oán nhìn người trước mặt đang điên tiết ở kia.
Cổ Thẩm: " Ngươi nói cái gì? Ngươi đừng tưởng ta sẽ không dám giết ngươi. "
Yên Tử: " Ngươi có giỏi thì giết ta đi, ta chết đi cũng sẽ ám ngươi suốt đời... " ta có là ma cũng không tha cho ngươi, một tên ác quỷ như ngươi không xứng đáng làm bằng hữu với Mộ lão sư chứ đừng nói chi ngươi đem lòng đi yêu nàng ấy, ta khinh!
Chát.....chát...
Hai cái tát văng vẳng vang lên, sườn mặt Yên Tử phút chốc đỏ lừ như muốn xuất huyết, đủ biết người trước mặt đã giận tới mức nào rồi.
Cổ Thẩm: " Ngươi còn dám lặp lại? "
Yên Tử: " ha....ta nói ngươi....là tiện nhân thì sao....n..ào? Có giỏi thì đánh chết ta đi! "
Không thể chấp nhận một người hạ đẳng sỉ nhục mình, Cổ Thẩm lại vung lên tay không thương tình mà tát Yên Tử.
Chát....chát....chát....
Chát....chát....
Chát....chát....chát...
Tiếng tát tay vẫn không ngừng vang lên, cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi Cổ Thẩm cảm thấy tay của mình mỏi nhừ đến đau nhức mới chịu dừng lại. Nhưng Yên Tử thì sao? Hai má trái phải sưng phù lên, khóe miệng bị đánh đến nổi bậc cả máu ròng ròng chảy xuống, thân mình cô xụi lơ nằm sõng soài trên mặt đất, bản thân thật sự rất muốn ngất đi để không cần chịu đau đớn dày vò như vầy nữa.
Cứ tưởng như vậy là xong, ai đâu ngờ Cổ Thẩm không phải là người bình thường, nàng quả đúng là một ác quỷ đội lớp người đây! Nhìn Yên Tử sống chết không rõ nằm trên mặt đất, trong lòng nàng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, giơ chân lên giẫm vào bụng cô mấy cái, cũng không quan tâm thứ mình mang là giầy cao gót mười phân.
- " ân...aahh... "
Chấn động một cái, cảm giác đau đến tê tâm liệt phế lan tràn đến đại não, cổ họng tức tưởi, một cổ mùi tanh bất ngờ xộc lên, mũi không biết từ khi nào xuất huyết, Yên Tử ôm bụng nghiêng người phun ra một ngụm máu đỏ tươi đến chói mắt người nhìn, bụng đau đến lợi hại, da đầu căng thẳng nổi lên cả gân xanh, cảm giác như đại não muốn răng rắc nức ra, máu mũi chảy ra không ngừng, liên tục ho khan, thân thể có chút hư thoát, tựa như bản thân sắp chết đi rồi.
Ngay tại lúc Cổ Thẩm muốn cầm lấy thanh gỗ nện cho Yên Tử một cái để lấy mạng cô thì bất ngờ cửa bị đạp tung ra, cảnh sát không biết từ đâu ào ạt chạy vào khống chế nàng lại, phía sau là Mộ Chi Thanh hấp tấp chạy vào. Ha....nàng thật sự đã thua rồi sao? cổ Thẩm phút chốc suy sụp.
Không thấy thì thôi, chứ mà đã tận mắt chứng kiến thì tâm can lại đau đến chảy cả máu. Nhìn Yên Tử yếu ớt nằm trên mặt đất, không biết bao nhiêu tư vị lan ra trong lòng, Chi Thanh nhanh chóng chạy đến nâng cô dậy ôm vào lòng, hai tay rõ ràng cảm nhận được vô số vết thương trên lưng, máu thấm ướt cả một vùng, tim đau như muốn vỡ vụn ra.
Chi Thanh: " Tử! Tử à....chị tới rồi đây! Em nhìn chị đi, mở mắt ra nhìn chị đi! " nước mắt giàn giụa, nàng rất sợ người trong lòng sẽ bỏ mình mà đi, không dám nghĩ đến khoảng thời gian sau này không có Yên Tử bên cạnh.
Yên Tử: " ân....ưmmm.... ch...ị? " yếu ớt thanh âm, Yên Tử hai mắt mông lung không nhìn rõ người trước mặt, mũi truyền đến từng đợt thơm ngát, hương Tử Đằng thoang thoảng cũng đủ để làm cho cô thư thái một chút, nhận thức chính xác người trước mặt mình. Ý thức bắt đầu mơ hồ mà tan rã đi, khóe miệng bê bết máu dâng lên một nụ cười thỏa mãn, không cần suy nghĩ gì mà chậm rãi khép lại hai mắt, chính thức lâm vào hôn mê.
Có chị ở đây, em...yên tâm rồi!
Hoảng sợ, tay Chi Thanh run lên, không thể tin nhìn người trước mắt lịm đi, nước mắt như mưa ròng ròng chảy ra
Chi Thanh: " TỬ ĐÁNG GHÉT! CÁI ĐỒ CHẾT TIỆT! EM TỈNH LẠI CHO TÔI! AI CHO PHÉP EM NGỦ HẢ? EM KHÔNG CÓ QUYỀN ĐÓ CÓ BIẾT HAY KHÔNG??? TỈNH LẠI! TỈNH LẠI NGAY CHO TÔI!!!..... " siết lấy Yên Tử, Chi Thanh vừa khóc vừa gào thét đến khan cả cổ họng vậy mà vẫn vô dụng, người trong lòng ngay cả một cử động cũng không hề có.
_______
Au : không biết chế Tử sẽ ra sao? Các nàng kia mà biết thì gà bay chó sủa đến mức nào đây?