Ách...., mới chỉ có xử được hai tên thôi mà Yên Tử đã cảm thấy mệt bởi hơi tay, nếu như không nhanh gọn đem bọn hắn giải quyết hảo thì ắt hẳn cái thân già này sẽ bị mang đi mai táng. Lau lau mồ hôi trên trán, cô thả chậm ngựa lại, ý đồ muốn quan sát đối thủ thứ ba. Nào ngờ, thở cũng chưa kịp thở thì mắt đã trông thấy đối phương gần sát một bên, tay hắn vung lên dây thừng nhắm bên này đánh tới.
Baaa....
- " A.. "
Tránh không kịp, Yên Tử bị lãnh một đòn, lảo đảo, đưa mắt nhìn tay phải nổi lên một vầng ửng đỏ, đau rát. Nghiến răng nghiến lợi, cô hận không thể một đao chém chết cái tên ' méc dạy ' kia. Tức giận đến cực độ, Yên Tử siết chặt dây cương, nhắm hướng tên kia chạy tới.
Tên hắc tử kia đang chạy với vận tốc cực đại, lại gặp phải Yên Tử liều mạng chạy với tốc độ trời đánh, thoáng cái sợ ngây người, trên mặt trắng đen thay đổi liên tục cứ như ' Hắc Bạch vô thường '. Rất sợ xe tải ủi xe hơi, hắn loạng choạng kéo lại sợi dây cương làm cho con ngựa xén chút cắm đầu. Chóp được cơ hội trả thù, Yên Tử lôi ra trường kiếm, vung lên, nhắm hắn xả lạp lạp tới.
Yên Tử: " Mày nè! Mày nè!..., Dám đánh lão Tôn hả mậy! Mày ngon rồi! Ta chém! Ta chém! Chém hết gia đình dòng họ mày nè! Chém hết anh _ em _ cô _ chú _ bác _ ông ngoại _ bà nội gia phả tám đời nhà mày nè! Chém hết hàng xóm _ láng giềng _ kề nhà _ cạnh vách của mày luôn!!!!..... Aaaaa.....Ta chém! Ta chém!!!! "
Một loạt kiếm vừa đi qua, dường như thời gian đều bị ngưng lại, mọi hành động cử chỉ cứ như bị đình trệ trong giây phút, Yên Tử sau khi thu kiếm trở về, liền lạnh lùng ' Quất ngựa truy phong '. Chỉ tội cho người ở lại vẫn còn đang ngơ ngác trên lưng ngựa a. Một trận gió thổi nhẹ đi qua, đột nhiên quần áo trên người tên tiểu hắc tử bị chia làm mấy mươi mảnh, đua nhau xem ai rơi xuống đất nhanh hơn.
Hoảng!
Hoảng!
Hoảng!
Hắn mặt lúc tím lúc xanh, màu sắc thay đổi liên tục không khác gì tắc kè bông nuôi trong vườn bách thú. Khóc ròng, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mụ mụ ra vẫn chưa có người thứ hai nhìn thấy thân thể của hắn, này thì chỉ với mấy kiếm của Yên Tử mà ' tấm thân trong trắng ' kia bị phơi bài giữa công chúng. Huhu ôm mặt khóc, rối rắm chỉ chụp được một mảnh đồ còn sót lại, giơ lên che tạm thân, cũng không dám nhìn người khác liền hướng phía ngược lại chạy đi. Ắt hẳn là chạy về nhà, nhào vô lòng mụ mụ khóc oa oa lên.
_______
Xuân qua, thu lại, đông đến, hạ cũng đi..... phải trầy da trốc vẩy Yên Tử mới còn sống mà hiên ngang vượt qua mấy cái tên đáng ghét kia. Giơ dép lên chọi vào mặt tên cuối cùng, Yên Tử mới phủi phủi tay hướng về phía trước mà tiêu sái đi đến.
Ngôn ba: " Nha đầu! Ngươi cũng không phụ lòng ta a! " thoáng cái xanh mặt, Yên Tử trợn tròn con mắt nhìn Ngôn ba đang ngồi trên kỵ mã, tay cầm trường kiếm đứng trước mặt mình.
Nè a! Lại chơi cái trò gì nữa a? Già đầu rồi mà sao chơi toàn trò kích thích không vậy hả?
Yên Tử: " Ngài đây là muốn..... "
Ngôn ba: " Haha....ban nãy chỉ là chào hàng thôi, bây giờ mới gọi là chính thức. " nhìn cái bản mặt xảo quyệt của hắn, Yên Tử thiệt là muốn chọc hắn một kiếm cho lòi phèo.
Yên Tử: " Sao? " nói vậy mà nghe được hả? Già đến hết xí quách rồi mà còn sung trong mình a?
Ngôn ba: " Nha đầu ngươi chỉ cần lấy được lá cờ này thì xem như ngươi thắng, ta đây cũng sẽ không làm khó dễ, thế nào? " chỉ chỉ lá cờ nhỏ trên mép tai của con hắc mã, Ngôn ba hề hề cười, trong lòng không khỏi vui sướng với cái trò này.
Shit! Quá đáng! Có cần làm khó nhau như vậy không hả?
Yên Tử: " Hảo! Nhất ngôn cửu đỉnh? " hít một hơi, rút ra trường kiếm
Ngôn ba: " Hảo! "
Yên Tử thúc ngựa vọt về phía trước, ' Keng ' một tiếng xẹt ra tia lửa, Ngôn ba nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, do lúc nãy 1 đấu 10 mà bây giờ Yên Tử đã thấm mệt, bây giờ gặp Ngôn ba hiếu chiến, đa số cô chỉ đỡ đòn rồi phòng thủ, giỏi lắm chỉ nhân lúc sơ hở mà đi vài đường kiếm nhưng cũng không ăn thua.
Reeeẹtttt.....
Trường kiếm xẹt qua mặt, Yên Tử thoáng cái hoảng hồn liền nghiêng người né tránh, trớ trêu thay điểm tựa không có nên chao đảo mà ngã xuống. Chưa hoàn toàn chạm đất, cũng may cô tay chân nhanh lẹ nắm được yên ngựa, nhưng hầu như gần 2/3 thân người đã nằm ngang dưới đất. Tiểu bạch mã vẫn cứ chạy như điên về phía trước lôi kéo theo Yên Tử lê xạch xạch trên đất. Một cảm giác đau đớn do va chạm nhanh truyền đến não, Yên Tử khó khăn khắc chế để mình không có la làng lên, tay trái dùng hết sức để kéo lại thân thể, mạnh đến nổi cánh tay muốn trẹo mới leo được trở về lưng ngựa, Yên Tử nhìn tay phải chi chích vết trầy đang rỉ rỉ máu, cô cắn răng không biết trong lòng có bao nhiêu cái tư vị đang trộn lẫn với nhau.
Xoay người lại nhìn Ngôn ba đang đắc ý dào dạt, Yên Tử âm thầm siết chặt nắm đấm, kéo dây cương, dùng hết sức mà đánh vào mông nó một cái, tiếng hí vang rền lên, tiếp đó là Yên Tử đang lao tới như muốn lấy mạng người. Ngôn ba nâng lên trường kiếm chuẩn bị tiếp, ai ngờ....... Yên Tử thoắt một cái nhảy từ trên ngựa sang, mắt nhắm tới lá cờ trên đầu con ngựa mà giật, Ngôn ba thoáng cái giật mình, kiếm trong tay quơ loạn xạ, vô tình trúng vào lưng cô mấy nhát đau muốn chết. Quá trớn, Yên Tử lao thẳng xuống dốc cỏ gần đó, ' xùm ' một cái bay thẳng xuống hồ.
Tịnh Lâm tim như muốn nhảy ra ngoài, ba chân bốn cẳng chạy tới nhìn đông ngó tây nhưng không thấy bóng dáng của Tử sắc lang nhà chúng ta.
Tịnh Lâm : " TỬ? TÔN YÊN TỬ! EM Ở ĐÂU?..... " nước mắt lả chả rơi xuống, nếu không phải bị lão mẹ ôm lại thì nàng đã nhanh bay xuống hồ để tìm Yên Tử rồi.
_______
Au: aizzzz.... bi kịch rồi nha