Yên Tử: " Nga? Triệu thiếu gia, bữa trưa ngài vẫn còn chưa có ăn, trù nghệ của ta ngài vẫn còn chưa có nếm thử, cớ sao lại vội vã ra về thế kia? " vừa giúp Triệu Tôn quăng đôi dép ra ngoài cửa, Yên Tử vừa giả vờ hỏi hang giống như: ngươi vì sao lại không biết tấm lòng cao thượng của ta?
Triệu Tôn: " Ách...., ta.... ta bất chợt nhớ tới toilet ở nhà chưa có dội, bếp gas chưa có tắt, đèn ngủ _ điều hòa với TV vẫn còn mở. Cho nên....cho nên.... ta phải cần nhanh chóng về giải quyết cái đã. hahaha..... " gãi đầu, Triệu Tôn có chút xấu hổ, không phủ nhận là IQ của hắn rất thấp, vì vậy trong thời gian ngắn mà vắt óc để viện ra được cái lí do này là xem như xuất hiện kì tích, đáng được tuyên dương.
Hắc..., viện cớ? Hảo! Hảo! Hảo! Ta còn chưa đánh mà ngươi đã tước vũ khí chịu thua, ta đây cũng không độc ác đến nổi ép ngươi vào đường cùng.
Cười cười, Yên Tử hướng mắt nhìn qua Tịnh Lâm đang đứng ngốc một bên. Cái con người này, đáng ra giờ phút này phải tỏ một chút thái độ lưu luyến gì đi chứ, có đâu mà đứng ngố ra một đống thế kia? Làm cho con người ta thương tâm gần chết kia kìa!
Sau khi Triệu Tôn khuất bóng, Tịnh Lâm mới quay sang nhìn Yên Tử
Tịnh Lâm: " Chị không ngờ nha..... bình giấm của em lại to đến như vậy, chỉ cần lật một cái, ân, nhấn chìm người ta. " khoanh hai tay lại, tựa lưng vào tường, gật gật đầu tỏ vẻ thật bất ngờ!
Yên Tử: " Hửh? Chị nói gì a? Đường, muối gì ở đây? Chị đói bụng à? " Yên Tử ghé sát tai vào Tịnh Lâm, giả vờ như bản thân bị điếc nặng lắm vậy a.
Tịnh Lâm hừ một tiếng, người trước mặt rõ ràng là 100% giả vờ mà, không thèm nói với Yên Tử nữa, nàng lắc nhẹ eo đi vào bên trong.
________________
Buổi chiều, Yên Tử sánh vai cùng với Tịnh Lâm đi ra bãi đất trống để tập cưỡi ngựa. Ngồi ở một góc, hướng về phía Yên Tử _ cái con người đang liều mạng bóp cổ con bạch mã đằng kia mà quan sát. Lâu lâu lại bật cười mỗi lúc Yên Tử bị con ngựa làm cho sợ khóc không ra nước mắt hay giật thót mình khi Yên Tử vô tình té từ trên lưng ngựa xuống. Có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn len lỏi đâu đó một chút hạnh phúc nhỏ nhoi a.
Sau một hồi cật lực chiến đấu, Yên Tử mới chịu ngừng, dóc sức đem cổ của con ngựa thắt lại, buột tạm ở cái gốc cây gần đó, thoải mái cùng Tịnh Lâm tay trong tay, song hành bước đi.
Cách đó không xa là một cánh đồng hoa cải đang rực vàng, hơi bất ngờ, Yên Tử lôi kéo Tịnh Lâm chạy đến, tựa như tiểu hài tử, ung dung chạy loạn xung quạnh.
Hai người song song ngã người trên đất, xung quanh cỏ xanh hoa vàng, hài hòa vô tận, gối đầu lên hai cánh tay, ngắm nhìn bầu trời trong vắt, trong lòng nao nao cảm xúc.
Yên Tử: " Chị... ~ " bất chợt thốt ra khỏi miệng, Yên Tử quay mặt sang cùng Tịnh Lâm đối diện.
Tịnh Lâm: " A? " Tịnh Lâm giật mình, đang nhìn trộm sườn mặt của người ta lại bất ngờ bị chủ nhân của nó bắt gặp, có chút xấu hổ, cúi đầu, mặt nàng bắt đầu hồng lên.
Nhìn trực diện, Yên Tử không khỏi cảm thán, ân, da trắng, mắt phương hẹp dài, mũi cao, mày ngài, môi đỏ mọng....... a! Môi đỏ mọng? Tự nhiên có xúc động muốn......
Chờ lâu mà không thấy Yên Tử trả lời, ngẩng mặt lên, Tịnh Lâm bắt gặp người ta nhìn mình không chớp mắt, ngượng ngùng, môi mỏng mấp máy định nói vài câu thì bất ngờ người trước mặt lại sáp tới. Gương mặt phóng đại hiện ra trước mắt Tịnh Lâm làm nàng bối rối.
Tịnh Lâm: " Tử.....e..ưm..mmmm ~~~ " trợn tròn mắt, đôi môi liền bị một trận ướt át bao phủ.
Đưa tay giữ lấy mặt Tịnh Lâm, Yên Tử vươn ra đầu lưỡi liếm liếm vài cái, trêu chọc, quấy phá, từ từ xâm nhập vào bên trong, cùng lưỡi Tịnh Lâm quấn lấy, cướp đoạt một cái giảo hoạt. Không thuần thục, có hơi rụt rè, môi Yên Tử lại ấn sâu thêm một chút, làm cho Tịnh Lâm có cảm giác muốn hôn mê, không khí đặt quánh lại, sức lực như bị ảnh hưởng mà dần dần rút cạn đi, tay chân có chút vô lực, liền xụi lơ ở trong lòng Yên Tử, mặc cho nàng dùng lưỡi ma quái khiêu khích, đánh tới gạt lui.
Tiếng đánh lưỡi ' tách tách ' hòa với âm thanh mút môi, làm cho người nghe có cảm giác đỏ mặt tim đập, mà người trong cuộc lại muốn xuất huyết vì kích thích quá độ đi.
Cảm nhận được Tịnh Lâm ngay cả thở cũng khó khăn, Yên Tử mới chịu luyến tiếc mà rời ra, một tia chỉ bạc không nể mặt chủ nhân mà hình thành, tựa như một cái cầu trong suốt nối liền hai trái tim đang nồng nhiệt yêu nhau.
Không có điểm dừng, Yên Tử trườn tới nằm úp sấp trên người của mỹ nhân, đôi môi lại rê xuống cái cổ trắng ngần của Tịnh Lâm, không thương tiết mà cắn cắn mút mút, yên chi để lại lung tung trên mảnh thịt tuyết trắng của người ta.
- " A....ân "
Nói không phản ứng là gạt người, Tịnh Lâm giờ phút này như bị kim đâm, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, cảm giác trông cở thể như sắp có thứ gì đó sắp bộc phát ra.
Tịnh Lâm: " Ân....Tử! Hảo....hảo khó chịu aa"
____________
Chút chuyện sau rèm.....
Triệu Tôn ( khóc ròng): Sao ngươi lại đối xử với bổn thiếu gia như vậy hả?
Y Y ( khinh bỉ): Ngươi nghĩ ngơi là ai? Trừ khi ngươi đi chuyển giới nếu không đừng hòng tồn tại được trong bách hợp của bọn ta!!!
Triệu Tôn ( bạo phát): Ngươi....ngươi....
Y Y ( chửi xối xả): Câm mồm! Ngươi cái con khỉ gì mà ngươi! Lo mà đi về nhà bảo mẹ mặc tả vào giúp đi, lớn cái đầu rồi mà còn đi tranh giành con gái nhà người khác! Bộ ba mẹ ngươi không có dạy rằng phải biết nhường nhịn trẻ con hay sao?......×'^÷€{€℅°€
Triệu Tôn ( sùi bọt mép)