Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 46: Dám Cướp Vợ Bà? Bà " Thiến " Giùm Cho!




Bịt lại cái lỗ mũi ăn trầu của mình, Yên Tử thật là ' khổ tận cam lai ', vừa bực mình vừa tức giận, lại không có chỗ để phát tiết, cô đành hướng mấy bụi cỏ trong sân vườn đạp đạp mấy cái, hết bức rồi nhổ..... cũng không đỡ được phần nào.
Cạch.... cạch....
Cạch..... cạch...
Tới đúng lúc, bà đây có chỗ để trúc giận rồi a.
Không thèm chờ A San chạy ra, Yên Tử đã nhanh hơn một bước đi tới mở cửa.
Ké...é...tt
- " Nhĩ hảo! "
Đập vào mắt cô là một thân trang nghiêm Âu phục, gương mặt thanh thoát tuấn tú, phải nói là ' suất ' a! Cao ráo, vạm vỡ, khỏe mạnh,...... mọi hình thức bên ngoài có thể được thông qua. Nhưng, chỉ tiếc, lại là con trai, trong mắt Yên Tử, ngoại trừ baba của cô xem như là có thể cùng nhau nói được hai ba câu, còn số khác là con trai, đàn ông hay lão bá,.... Yên Tử đều xếp họ vào danh sách cần được khủng bố loại trừ.
Yên Tử: " Ngươi đây là ai? " nhìn cái bộ dạng tiểu bạch kiểm của hắn, Yên Tử lại có xúc động muốn tháo dép ra tán vào mặt hắn một cái.
Triệu Tôn: " Ha..... ta họ Triệu, tên một chữ Tôn, là biểu ca của Lâm muội muội. " cười đến nhăn nheo, làm ra vẻ: ta đây là thanh mai trúc mã của muội ấy a.
Shit! Cái gì ' Triệu Tôn '? Thì ra cũng chỉ là một cái tên chuyên đi ' trộn tiêu ' thôi mà! Phi....! Ta khinh...!
Yên Tử: " Vậy..... phải chăng, hôm nay ngươi đến...... " hôm nay ngươi đến đây để ve vãn, dụ dỗ ' vợ ' của bà? Ngươi dám nói đúng thử xem, bà đây có lột da, vặt lông, nhổ sạch tóc của ngươi hay không?
Triệu Tôn: " Ân! Ta nghe nói Lâm muội muội hôm qua vừa về, nên hôm nay đến đây để gặp muội ấy, haha.... " gải gải đầu, bất giác đỏ mặt. Hắc hắc..... cũng tại muội ấy đã lâu chưa về đây, cho nên, cho nên ta.....
Bất tỉnh...!
Cái tên quỷ nhỏ này! Ngươi dám cả gan đứng trước mặt bà nói ra mấy lời ' trời đánh thánh đâm ' như vậy đó hả? Đã có tà tâm với tiểu Lâm Lâm nhà bà vậy mà còn đứng ở đây giương nanh múa vuốt? Bà đây không ra tay, ngươi còn tưởng bà là hello kitty sao?
Đang lúc Yên Tử do dự không biết có nên nhân lúc cả nhà nhạc phụ đại nhân chưa ai phát hiện, liền ' tiên hạ thủ di cường ' mang cái tên trộn tiêu này quăng đi chỗ khác hay không thì trời xui đất khiến, sao quả Tạ xuất lại hiện cạnh một bên.
A San: " A..! Triệu thiếu gia! Cậu đến đây thăm tiểu thư sao? Mời vào, mời vào! Cô ấy đang ở bên trong. " A San cười đến sáng lạng, không biết chuyện liền cứ tưởng đâu nàng gặp được cha nuôi sau 28 năm lưu lạc.
Chị San San! Tại sao lúc trước em lại không biết chị là axit cacbonic, chuyên đi làm chất xúc tác để phá gia can nhà người ta vậy a?
Vừa bước vào nhà đã thấy hai cái con người kia thân thiết cười nói với nhau, hoàn toàn xem Yên Tử là không khí. Còn cái A San kia, chị có cần nhiệt tình đến độ mời nước, mời bánh, dâng trái cây tới tấp như vậy không? Tưởng là tiếp đón chủ tịch nước sao?
Em...., chính thức ghi hận chị.
Cứ tưởng đâu Triệu Tôn ' đông lạp tây xã ' một hồi liền đi về nhà tiếp tục trộn tiêu của hắn, ai ngờ hắn đã chuẩn bị sẵn nguyên một đống nhựa đường đắp lên trên mặt, ngồi lì ở đây chờ ăn cơm tối.
Yên Tử thật tức quá độ đi, cũng may hôm nay nhạc phụ và nhạc mẫu đi chơi vẫn chưa có về, nên trong nhà chỉ còn lại 4 người.
Ngồi vào bàn ăn, nhìn tới những món sơn hào hải vị kia, Yên Tử thật muốn đập bàn. Vì sao lúc nàng tới lại không được như vậy a? Rõ ràng là phân biệt giai cấp mà, nàng đây cũng đâu có thua gì cái tên trộn tiêu đó chứ? Xã hội đã đổi chế độ từ hồi nào vậy a???
Ngước lên nhìn hai người bọn họ còn đang hăng say hàn quyên tâm sự, từ sáng đến giờ vẫn chưa từng phát hiện ra sự có mặt của cô. Ủy khuất, cúi đầu chọt chọt chén cơm,....
1..
2....
3 giây
Không thể chịu nổi nữa, Yên Tử đặt xuống đôi đũa, xoay người đi ra ngoài.
Tịnh Lâm thấy vậy cũng không có để tâm cho lắm, nàng đã lâu rồi chưa có gặp được Triệu Tôn, vì thế cùng nhau nói nói đến quên cả Yên Tử luôn a.
Tuổi thân tột độ, Yên Tử bỏ đi ra ngoài, ngửa mặt lên nhìn trời. Ân! Hôm nay thật nhiều sao a! Ngoảnh mặt lại nhìn phòng bếp, tiếng cười nói còn rôm rả đến vậy mà, cười khổ một cái, cho hai tay vào túi quần, xoay lưng hướng cánh cửa, tiêu sái rời đi.
Aiz.... trời đất bao la, nơi nào là nhà?
___________
10:22' p.m
Sau khi tiễn Triệu Tôn về, Tịnh Lâm mới thong thả đi lên phòng, mở cửa ra liền không thấy Yên Tử, phòng sách, phòng khách, phòng bếp, toilet, ngoài vườn,..... đều không thấy bóng dáng cô đâu. Có hơi hoảng! Tịnh Lâm lấy ra điện thoại gọi cho cô, chỉ mong là cô đừng có xảy ra chuyện gì, nhưng chuông vừa đỗ, nàng đã nghe nó phát ra từ sofa bên cạnh.
Hắc.... để quên?
Tịnh Lâm: " A San! Chị có thấy Tử đi đâu không? " túm được A San, Tịnh Lâm như tìm được cho mình một cái phau cứu mạng, nhưng đáng tiếc, cái phau đó lại là hàng thanh lý tồn kho.
A San: " Ân? Chị không biết a? " dở hơi! không phải nàng luôn dính lấy dính để cô hay sao? Hỏi tôi cái gì a?
Hừ..!
Nhìn đồng hồ, khuya như vậy rồi mà còn đi đâu nữa không biết? Điện thoại lại không mang, chờ tôi tìm được em, xem tôi có xử đẹp em hay không!
Nghĩ vậy, Tịnh Lâm liền huơ lấy cây đèn pin, phi thân ra cửa chạy đi tìm Yên Tử.
___________
Au : chà chà...
gây cấn rồi đây! ai biết chế Tử nhà ta đã đi đâu? Au đè người đó ra hôn cho nát mặt.
~^O^~