Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 2: Yêu Mà Cũng Phải Bình Phương Chia Sáu




Yên Tử khóc rống, ở trong lòng đang than thầm tiễn biệt, cực khổ dặm nước mắt, mà phải mất cả buổi trời mới gặng ra được 2 giọt hiếm hoi. Không ngờ ngay cả chết mà mình vẫn không khóc được, thật thương tâm...huhu..
Cửa mở
Sáu con hồ ly bước vào, đang đứng xếp hàng ra nhìn cô, chưa nhận ra điều gì trước mắt, Yên Tử chưa định hình, thì cả bọn đã sà tới. Mặt mày ai cũng nhăn nheo lo lắng, còn nhân vật chính của chúng ta, thì vẫn ngu ra, chẳng hiểu gì.
Thụy Ân: " Yên Tử! Sao lại khóc thế? "
Ghê chưa, biết tên mình luôn á
Tô Hanh: " Tiểu Tử! Em còn đau không? "
Gọi tôi á hả? Sau giống chửi quá vậy? Nè nè chị kia, tay đôi không?
Hải Tình: " Tử Tử! Em đã thấy đỡ hơn chưa? "
Ê con mụ kia, kêu gì đó? Trù tui chết hay gì?
Tịnh Lâm: " Yên Yên! Em có đói không? "
Mẹ của con ơi, tôi chọi củ khoai lang là dập mật nghe chưa
Lạy Tuyết: " Tôn Yên! Em thấy mũi mình thế nào rồi? "
Không ổn rồi, gọi thái y gấp cho bổn cung.....bọn họ điên hết rồi...
Chi Thanh: " Tôn Tử! Khát không? Uống nước nha? "
Tôi sống chết với chị, tôi là cháu nội của chị hả gì?
Cả đám cứ nháo nhào lên, đưa này đút nọ, dường như còn có nguy cơ tăng dần lên. Hỏi hang các thứ, còn Yên Tử thì giận trào đờm. Ghét hong! Xé tên người ta ra kêu vậy đó, thứ gì chịu nổi hong!
30 phút trước....
Khi Yên Tử không nói không rằng mà lăng ra bất tỉnh,cả bọn người hồ ly kia không khỏi bất ngờ. Không chỉ họ mà cả lớp cũng nháo nhào lên. Cả bọn ai cũng đòi bế Yên Tử lên phòng y tế, không hiểu vì sao mà cả bọn cùng thích cô khi vừa mới chạm mặt. Có chút đáng yêu, chút dễ thương, dễ nhìn một xíu. Gọi là tình sét đánh cũng không sai. Tuy có hơi vô lý tí xíu, nhưng lại rất dễ hiểu ha, ai bảo Yên Tử nhà ta có biểu hiện dễ thương quá trời quá đất làm chi? Vì vậy, mà kẻ giành người giật, chút nữa là quăng cô xuống sàn.
Cuối cùng thì cũng phân thắng thua, sự xuất hiện của giáo viên phụ trách phòng y tế làm chiến tranh ngừng lại, nàng ta đi đến trợn trắng mắt, trực tiếp bế Yên Tử đi.
______ ta lại xuất hiện đây _____nhìn xuống dưới đi_____
Thụy Ân: " Đại tỷ! Muội nghĩ Yên Tử dù sao cũng là học viên tương lai cũng chúng ta! Hay là mình mang em ấy về nhà chăm sóc đi? "
- " ĐÚNG ĐÓ!!!ĐẠI TỶ??? " tất cả cùng đồng thanh inh ỏi. ( Mê gái ghê chưa)
Tô Hanh: " ừh! Chị không phản đối! "
Yên Tử giờ đây mới kịp hoàn hồn, phản ứng còn nhanh hơn quỳ tím nhúng axit.
Nữ tặc? Tự nhiên Yên Tử lại nghĩ đến từ này, thông qua quan sát, cô thấy gọi như vậy cũng không sai. Thử hỏi có giảng viên nào quan tâm học viên tới mức đem về nhà luôn không? Không có! Thử hỏi có giảng viên nào quan tâm học viên tới mức phải trực bên cạnh giường bệnh như canh tù hay không? Không có!
Cho nên, đáp án duy nhất chỉ có, bọn họ chính là nữ tặc, chuyên bắt cóc con gái nhà lành về sào huyệt để abcxyz, sau đó sẽ uống máu, rồi ăn thịt các kiểu.....
Yên Tử : " Không được! Em...có nhà mà...em tự về được.... cảm ơn ý tốt của....mọi người...! " Chạy không nhanh không toàn mạng về nhìn mặt ba mẹ.
Tô Hanh: " Không được! Dù gì thì chúng tôi vẫn là giảng viên của em, cho nên việc chăm sóc học viên là nghĩa vụ hiển nhiên. "
- " ĐÚNG RỒI!!! " - đồng thanh cả bọn
Chết mẹ rồi, bọn họ làm ghê quá đi, có khi nào nhàu tới cắn xé mình hay không? Cưỡng dâm tập thể rồi sao?
Yên Tử: " Nhưng...ba mẹ em....họ không đồng ý đâu....em nghĩ em nên....nên về... Mẹ em rất khó khăn, ba sẽ đánh nát mông em mất." Ba mẹ à, còn xin lỗi, đành phải nói xấu hai người.
Chi Thanh : " Cũng đúng...! Em cứ về đi! Nhớ nghỉ ngơi cho khỏe là được "
Yên Tử: " Vậy em về đây! Tạm biệt mọi người... "
Yên Tử vừa tao nhã bước ra cửa, vừa khuất liền chạy thục mạng về nhà, chạy càng nhanh càng tốt, không dám quay đầu lại đâu huhu...
Thụy Ân: " Tỷ, sao chị lại đồng ý chứ! Tức chết người. "
Tô Hanh: " Đừng gấp, chị có biết ba em ấy. "
Yên Tử về đến nhà, làm ra vẻ không có gì để không bị lộ, cô chắc rằng sẽ không đơn giản như vậy. Buổi học ngày mai, cô rất sợ bản thân sẽ hy sinh.
__
Hôm sau, thật lạ, cả buổi học trôi qua, mà các nàng chẳng nói hay hỏi cô chuyện gì. Có hơi sợ hãi, biển lặng là đại biểu cho bão lớn sắp diễn ra.
Mang theo tâm trạng không yên về nhà, mở cửa ra, quăng đôi giày qua một bên, thay nhanh dép lê bước vào trong.....
Nhà có chút ồn ào, những tưởng lại là đối tác của ba, nên định bỏ lên phòng không quan tâm đến. Nhưng thật không hay, hờ hờ.....đoán xem cô đã trông thấy cái gì đi.
Đứng hình, chảy mồ hôi lạnh, mặt xanh, đầu tê cứng, tuột huyết áp cấp độ 1 giật cấp độ 2......
KHÔNG....PHẢI....CHỨ.....?
Bọn nữ tặc hồ ly tinh kia sao lại ở nhà của mình? Sau lại biết nhà của mình? Lại còn nói chuyện với ba mẹ của mình?
- ------- quạ ------ quạ -------quạ ---------
Mình điên rồi..
Có ai đó nói cho tôi biết, là tôi không có say nắng đi......!
Tôn Ba: " Tử nha đầu! Mau lại đây! Đứa nhỏ hư hỏng này, ba có chuyện muốn nói với con đây "
Con hư hỏng từ khi nào? Ba à, ba bị chơi ngải rồi phải không?
Yên Tử vừa đi vừa khấn vái cho mình, chỉ mong là bản thân sẽ tai qua nạn khỏi.
An vị ngồi xuống sofa cạnh mẹ, trước mắt là sáu thân ảnh gợi cảm đến mê muội kia. Ngồi một hàng thẳng tắp, xem ra gia giáo cũng không tệ.
À mà khoang, lúc nào rồi mà còn khen ngợi. Bọn họ đến đây chắc chắn là không có ý tốt? Không lẽ họ phát hiện ra bị lộ âm mưu, nên đến đây diệt khẩu chăng?
Đang miêng mang suy nghĩ, xem thử có nên lén gọi cho cảnh sát hay không, thì mẹ Yên Tử lên tiếng đánh gãy.
Tôn Mẹ: " Nha đầu! Mẹ thật không ngờ tình trạng học tập của con lại tệ tới như vậy! Chắc tại bà mẹ không đánh nên con không sợ phải không? "
Yên Tử hơi ngu rồi đấy! Mình học tệ khi nào? Với lại mới vào hai hôm, sao biết mình điểm kém?
Tôn Ba: " Ba lát nữa sẽ phạt con quỳ vỏ sầu riêng. Các cô đây đều nói là rất quí con, muốn tốt cho con nên đã ngỏ ý rồi! Con còn không biết tốt xấu mà từ chối người ta. Từ mai con hãy sang ở cùng với các nàng đi, tiện bề học tập, cũng nhờ các nàng răn dạy con. Công ty của ba vẫn đang chờ con gánh vác, con mà làm không xong, thì ba sẽ đốt ' tài sản * ' của con. "
* Là đống tranh ảnh cùng với sách các loại, chuyên nghiên cứu về chuyện nữ nữ.
Yên Tử: " Không được! Ba không được làm như vậy, con chết cho ba xem... " Đấy là toàn bộ của cải cô góp nhặt hơn mười năm mới được a. Muốn đốt nó, chẳng thà cầm dao giết cô đi.
Tôn Ba : " Vậy còn không chọn. "
Các nàng hồ ly đánh trúng điểm yếu của Yên Tử rồi! Ép buộc kiểu này thì người chịu thiệt vẫn là cô.
Yên Tử khóc không ra nước mắt, biết ngay là có ý đồ mà, ba mẹ lại đi nghe lời bọn họ. Họ định âm thầm thủ tiêu mình tại tư gia chứ gì? Rồi sao đó bịa một đóng lý do mình bỏ trốn rồi mất tích, mất xác,....
Yên Tử biết tính tình của ba mẹ, cho dù có cãi đến long trời lỡ đất thì cũng vô dụng. Họ đã quyết thì như bê tông. Cho nên ngậm ngùi mà đồng ý, đêm nay phải nghĩ ra cách để chiến tranh _ Cách mạng trường kì.
_________nhìn cái nồi gì?_____ qua chương mới đi _____
Chút chuyện sau rèm......
Y Y: ( vẫy tay) nè nè....các con của mẹ, lại đây lại đây
Cả bọn: ( nhíu mày) mày là con nào nữa?
Y Y: ( rưng rưng nước mắt) hức...ta là mẹ ruột của các ngươi nha.. sao các ngươi vẫn không chịu nhận?
Cả bọn: ( vẫy taxi) đại ca, làm phiền chở nàng đến bệnh viện tâm thần lần nữa. Nàng trốn viện..
Y Y ( khóc ròng): Trốn cái quần đùi..!