Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Yên Tử phải trở về với cuộc sống học tập thường ngày. Ngày thi cận kề, thời gian không còn nhiều nữa, Yên Tử phải cấp tốc chạy nước rút bù lại khoảng thời gian lãng phí chơi đùa.
Từ trên lầu đi xuống, Yên Tử lôi kéo vali, túi xách, balô,.... rón rén bước ra ngoài.
Lạy Tuyết: " Tôn Yên? Em đi đâu vậy? " Từ phòng tắm bước ra, vô tình thấy Yên Tử tay xách nách mang, cảm thấy hiếu kỳ hỏi.
Ách....! Bị bắt quả tang rồi, chị hai à, chị ở đâu chui ra thế?
Yên Tử : " Ờ thì, em... " Gải đầu cười cười. Mẹ kiếp, nói gì đây? Lúc nãy đi ra còn chưa kịp nghĩ lý do. Không lẽ nói quạch tẹt ra: Bới bà con ơi! Tôi cuốn đồ đi bỏ trốn nè... ôi...bu lại mà coi.
Mình điên rồi. =_=
Lạy Tuyết: " Em.... " Nhìn đống hành lý của cô trầm tư một lúc. Như phát hiện ra gì đó không đúng, ngay lập tức chạy tới cửa ra vào chắn lại.
Yên Tử : " Lão sư, chị muốn làm gì? " Không được! Phải nghĩ cách...... nghĩ nghĩ nghĩ. Aaa... sao không nghĩ ra gì hết vậy nè.
Đang lúc hoảng loạn, Lạy Tuyết nhanh miệng la lên.
Lạy Tuyết : " CÁC CHỊ MAU RA, CÓ NGƯỜI BỎ TRỐN!!! "
Úi.. chị của tôi ơi! Đừng có làm loạn nữa mà. Chị la lên như vậy so với loa phường còn to hơn nữa đó.
Không được! Phải bỏ chạy mới mong bảo toàn được tính mạng.
Yên Tử : " Lạy lão sư, xin thất lễ."
Đẩy ra Lạy Tuyệt, Yên Tử liều chết ôm hành lý chạy ra ngoài.
- " Đừng hòng bỏ trốn! "
Giọng ai vậy nhỉ? Mặc kệ, chạy trước tính sau.
Cổ áo bị nắm lại, cảm giác nghẹt thở khó chịu vô cùng. Mặc dù vẫn thấy hành lý còn nguyên, nhưng Yên Tử thì banh xác mất tiêu rồi.
- " Có chuyện gì? "
Mọi người túm tụm lại, chứng kiến cảnh tượng Yên Tử bị Lâm Lâm áp chế nằm sấp trên sàn nhà, hai tay gắt gao bị bắt chéo sau lưng.
- " Tử? " Trăm miệng một lời.
Yên Tử: " Thả ra, độc phụ.... thả...thả ra... " Liều mạng vùng vẫy, hận không thể đánh chết cái độc phụ này, có giỏi thì buông tay ra, ba trăm chiêu chấp hết.
Tô Hanh: " Đã có chuyện gì? " Sao chị Lâm lại đánh Yên Tử chứ?
Lạy Tuyết : " Chị Tô, Tôn Yên muốn bỏ trốn " Nàng ai oán nhìn Yên Tử nằm trên đất, tức chết nàng mà.
- " Em dám! " Vẫn trăm miệng một lời.
Yên Tử: " Em...các chị nghe em nói, chỉ...chỉ là dọn về nhà thôi à. Ba mẹ em vừa mua cho em một căn hộ nhỏ gần đây nên.... nên... " huhu... mọi người nhìn em như vậy làm gì? Em đã làm gì sai a.....
- " Nói thật! " không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Yên Tử bị rống một cái liền xanh mặt.
Yên Tử: " Nói thì nói, cũng không có gì tốt. Lâm lão sư trở lại, ở đây không có dư phòng cho em, em cũng không cần sofa làm bạn." Cái quan trọng là lão Tôn không muốn chết trong tay Lâm độc phụ này đâu.
Tô Hanh : " Chuyện này... " Nàng cũng chưa nghĩ tới, có điểm khó xử nhìn mọi người. Các nàng quên mất việc Lâm Lâm quay lại.
Yên Tử : " Mọi người không cần khó xử, rảnh rỗi em sẽ đến chơi." Nói vậy thôi chứ có đến hay không thì không biết.
Mọi người nhìn nhau tiếc nuối gần chết, biết vậy đã xây thêm mấy phòng.
Tô Hanh: " Vậy... "
Lời nói chưa dứt đac bị Lâm Lâm cắt ngang.
Lâm Lâm : " Không được! " định bỏ chạy a? Mắng chị đây cho đã rồi phủi mông bỏ trốn? Mơ đi cưng.
Lời của Lâm Lâm làm một đoàn khó hiểu.
Yên Tử : " Tại sao? Chị muốn làm gì? Đồ Lâm độc.... A....AAAA....ĐAU...ĐAU QUÁ..." liều mạng phản bác lại, đã không hiệu quả mà còn được ăn mày cái véo tai.
Thụy Ân : " Nhưng không phải chị.... " không phải chị không thích Yên Tử hay sao?
Lâm Lâm: " Chỉ muốn lấy lại những gì cần lấy thôi. " Bắn cho Yên Tử một tia sát khí, lời nói nhẹ tựa như bông.
Lạnh lẽo quá, lão Tôn cảm thấy sợ chết khiếp đi.
Yên Tử: " Haha.... Lâm lão sư, chúng ta không có thiếu nợ nha. Chị xem, ở đây cũng không còn chỗ chứa, dù có thì hành lý của em cũng rất nhiều. Em đi là hợp lý nhất rồi.... " Đố chị còn cách nào khác ngoài việc tôi đi... Muahahaha
Lâm Lâm : " Yên tâm, em và tôi cùng phòng."
Rầm...
Hình như trời mới chớp một cái
Không chỉ Yên Tử đơ ra mà những người khác cũng ngu người. Cô cảm thấy lùng bùng lỗ tai, chắc là bản thân nghe nhầm rồi.
Vừa nãy là nói đùa, nói đùa thôi...
- " Lão đại!" Một dạng khẩn trương lên, không thể tin lời mà bọn họ vừa nghe.
Tô Hanh: Không được nha! Không được nha! Tiểu Tử... Chị không để cho em phải lưu lạc giang hồ.
Thụy Ân: Có lộn không đó? Yên Tử là của em mà, bổn đại nương sẵn sàng bỏ tiền xây thêm phòng nữa.
Hải Tình: Nè! Cái này là cướp người trắng trợn nha, người ta... người ta đã có con với Tử rồi, chị phải cho gia đình bọn em đoàn tụ.
Chi Thanh: Nếu có ở thì cũng phải ở phòng em? Chị....cái này là chiếm đoạt, lão nương liều mạng già với chị.
Tịnh Lâm: Lão đại? Chị.. chị..quá đáng, nếu chị cướp Tử của em, em liền gọi thầy pháp yểm bùa chị.
Lạy Tuyết: -_-! đã bị sét đánh cháy khét từ lâu
Tô Hanh: " Chị Lâm, hay là.... " hay là để Tiểu Tử qua phòng của em đi, lúc đó bọn em có thêm thời gian bù đắp tình cảm.
Chi Thanh: " Chị cứ để Tôn Tử ở cùng em đi, dù sao phòng của em cũng rộng hơn một chút. " Lão đại, chị phải nhường cho em, không ai được phỏng tay trên của em.
Thụy Ân: " So về độ rộng thì phòng của em là hợp lý nhất, cho nên..
" Các chị tranh cái gì, có rộng bằng phòng lão nương không mà tranh.
Hải Tình: " Phòng của em đầy đủ tiện nghi hơn, nên cứ để Tử Tử qua đó đi khỏi bàn nữa. " Giành nhau vậy đó hả? Nhường em đi chứ, người lớn phải nhường trẻ con.
Lạy Tuyết: " Em... em là em út, nên...nên "
- " MIỄN ĐI!!! "
༎ຶ‿༎ຶ Lạy Tuyết khóc không thành
tiếng
Nhìn một màn chị em tương tàn, Yên Tử cảm thấy nổi da gà.
Híc...bỏ ai em cũng không nỡ, nhưng em vẫn không nỡ nhất chính là bỏ mạng mình....
Lâm Lâm: " Cứ theo như chị nói! Không cần ồn ào nữa, quyết định vậy đi. " Xem ra cần phải dạy dỗ xú nha đầu này nghiêm một chút rồi. Cũng vì cô mà nhóm người Tô Hanh bọn họ loạn hết cả lên.
Yên Tử khóc không ròng, tại sao chứ, tại sao lão Tôn phải ra nông nỗi này. Ông trời, ông bực ta vào con đường chết chứ gì? Ta khinh, hai mươi năm sau ta vẫn là hảo hán.
______
Chút chuyện sau rèm......
Y Y ( chuyên tâm đánh máy tính): Lâm con, tập sau con muốn thế nào?
Lâm Lâm ( ngửa mặt cười to): Ta muốn làm giáo chủ, muốn thống nhất gian hồ.
YY ( liếc mắt, gọi cho 120): Mau đến đường xx khu xx để đón bệnh nhân, nàng phát bệnh.
Lâm Lâm ( sau khi ngồi trên xe 120 vẫn cười to): Thống nhất thiên hạ, hahaha...
YY ( Chắp tay sau đít nhìn theo):.....