Thấy Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng đứng thẳng ở trong gió tuyết, gương mặt như trước, phong thái giống hệt, Thu Thái Doanh ngầm than thở, có chút xúc động còn nói:
- Khi sư phụ ta còn sống, ta vốn phải gọi ngài một tiếng sư bá! Chuyện cũ vẫn còn đây mà sư phụ đã mất gần trăm năm. Lâm tiền bối lại đột nhiên xuất hiện ở trong gió tuyết này, ngược lại khiến Thái Doanh thấy sợ hãi...
Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, nghe Thu Thái Doanh tiếp tục nói:
- Ta đã rời khỏi Huyền Thiên môn từ lâu, một mình canh gác mảnh đổ nát này cũng nhiều năm. Nếu Lâm tiền bối muốn tìm hiểu nguyên nhân ở đây, có thể dời bước không...
Trong một khe sâu dưới vách núi, ở sâu bên trong lớp tuyết dày xuất hiện một cửa động chừng hai ba thước, cực kỳ bí ẩn. Thu Thái Doanh dẫn theo Lâm Nhất đi tới nơi này liền xoay người lại. Vẻ mặt nàng cẩn thận và hơi do dự, lặng lẽ liếc mắt nhìn người sau lưng, còn nhẹ nhàng đứng lên, bay ngang vào trong cửa động.
Trong thiên địa lấp lánh một màu trắng, khe núi chật hẹp ảm đạm có thêm vài phần khí lạnh lẽo u ám. Quan sát khắp nơi một lúc, Lâm Nhất khẽ nhíu mày. Bất chợt, thân hình hắn lóe lên lại vào cửa động.
Sơn động không lớn, sâu bên trong mười mấy trượng xuất hiện một cửa động khác. Thu Thái Doanh thấy Lâm Nhất theo qua thì tiếp tục đi về phía trước. Sau khi rẽ nhiều lần, phía trước đột nhiên thấp xuống. Sơn động giống như cái giếng sâu, chạy thẳng về phía sâu bên trong lòng đất.
- Nơi đây tên là Hắc Thủy Nhai! Lâm tiền bối nghĩ trên của nơi này là lấy từ ý bạch sơn hắc thuỷ sao? Cũng không phải! Nước đen lại từ phía dưới này...
Thu Thái Doanh nói chuyện, cũng không quay đầu đã đạp lên phi kiếm, từ sơn động cao chót vót bay xuống dưới.
Cửa động chừng một hai trượng, có hơi lạnh chậm rãi tản ra có phần kỳ lạ. Thu Thái Doanh muốn làm chuyện gì? Một nơi lạnh giá thế này thật sự là chỗ ẩn thân của một nữ tử như nàng sao? Lâm Nhất bước ra ngoài, một đoàn mây trắng bọc quanh người và h chậm rãi đi xuống. Khi đi sâu xuống đến mấy trăm trượng, phía trước trở nên rộng rãi hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là một sơn động khoảng mười mấy trượng, xung quanh cao chót vót, ở giữa là một khối đất trũng. Mượn ánh sáng của huỳnh thạch trên vách đá, cho dù không dùng thần thức cũng nhìn rõ được tình hình ở đây. Thu Thái Doanh đứng quay lưng lại. Trước người nàng có một dòng nước suối màu đen đang phát ra những tiếng u u. Phát hiện ra động tĩnh phía sau, nàng chợt nhắm hai mắt lại, âm thầm cắn môi, lúc này mới lên tiếng nói:
- Đây cũng là nguyên nhân nơi này có tên là Hắc Thủy Nhai, Lâm tiền bối không ngại tới gần xem thử...
Lúc hạ xuống đất, nhìn lướt qua xung quanh, Lâm Nhất lại quan sát dưới chân. Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, ánh sáng màu đỏ trong mắt đã biến mất, lại nghi ngờ hỏi:
- A? Nơi này có gì kỳ lạ sao?
Vừa nói chuyện, Lâm Nhất chậm rãi đi tới mảnh đất trũng này. Hắn liếc mắt nhìn Thu Thái Doanh, thấy đối phương đang vén tóc mái lên, đôi mắt đẹp có chút thất thần.
Chỗ thấp trong đất trũng này có nước đen khoảng hai trượng khá kỳ lạ, Ồ ồ chảy ra, còn có sương mù màu đen tản ra bốn phía. Cho dù không tới gần cũng có thể cảm nhận được khí tức làm người ta sợ hãi.
Khi cách nước đen còn ba trượng, Lâm Nhất dừng bước, trong thần sắc có chút cẩn thận. Thấy thế, Thu Thái Doanh lơ đễnh nói:
- Nước đen này có chút thần dị, mời Lâm tiền bối xem...
Nàng dựng ngược lông mày, tiện tay chỉ về phía dòng suối đen...
Nhìn theo ngón tay của Thu Thái Doanh, vẻ mặt Lâm Nhất bỗng nhiên chợt biến đổi. Hắn đột nhiên lão ra khỏi mặt đất, vội vàng bay về phía cửa động. Đúng vào lúc này:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ầm...
Một tiếng động khẽ vang lên, nước suối đen bắn lên cao tới mười mấy trượng, đập vào vách đá trên đỉnh lại phát ra một tiếng "Ầm” vang dội. Ngay sau đó, nước đen này văng ra khắp nơi và đột nhiên hóa thành sương mù, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập tất cả sơn động.
- Bịch...
Lâm Nhất chưa tới gần cửa động đã rơi mạnh xuống đất giống như một tảng đá vậy. Lúc hắn bò dậy, một thanh phi kiếm đã lóe ra ánh sáng lao đến trước mặt.
Đồng tử hơi co lại, Lâm Nhất nắm chặt nắm đấm. Lúc này, toàn thân hắn đã bị sương mù màu đen bao phủ. Trong sương mù màu đen này hình như có linh lực khác thường, trói buộc nó, giống như người phàm bị chết chìm không có cách nào thở nổi. Linh lực trong cơ thể khó có thể vận chuyển, pháp thuật, phi kiếm càng không có cách nào sử dụng!
Biến cố đột nhiên xuất hiện, Lâm Nhất không hề động đậy. Khi hắn sắp vung nắm đấm quá, phi kiếm lao tới lại đột nhiên rời đi. Thu Thái Doanh lạnh lùng nói chuyện:
- Đây cũng là chỗ kỳ lạ của nước đen, Lâm tiền bối thấy thế nào?
Thu hồi nắm đấm, Lâm Nhất xoay người lại, khóe miệng thản nhiên nhếch lên. Hắn không tiếp tục để ý tới cửa động phía sau nữa, mà nhìn vào Thu Thái Doanh lắc đầu, nói:
- Việc đã đến nước này, Thu cô nương không ngại cứ tiếp tục giải thích đi!
Phi kiếm lóe lên ánh sáng và lẩn khuất trong sương mù màu đen, tiếp theo rơi vào trong tay của Thu Thái Doanh. Lúc này trên má nàng mơ hồ có khí đen hiện ra.