Vô Tiên

Chương 993 : Một chút cô đơn




- Bốn tu sĩ Nguyên Anh bày trận thật lớn! Một ngón tay lại nghiền chết, không có người nào may mắn tránh khỏi...

Lão Long lại cuồng vọng.

-...

- Ha ha! Tiểu tử, ngươi không phục sao?

Lão Long lơ đễnh cười ha hả. Lâm Nhất hừ một tiếng, hỏi vặn nói:

- Ngươi duỗi ngón tay tới nghiền chết một tu sĩ Nguyên Anh cho ta xem thử...

- Ơ! Ngươi chê cười lão Long ta có đúng không? Ta nói là năm đó...

Lão Long cãi lại. Lâm Nhất thuận miệng chặn lời, nói:

- Năm đó ai biến ngươi thành bộ dạng này...

-...

- Lão Long, sao không nói chuyện...

Lâm Nhất ra vẻ vô tội hỏi. lão Long im lặng rất lâu, bỗng cười ha ha nói:



- Tiểu tử, còn nhỏ mà quỷ kể lớn a! Sau này nếu như lại nói chuyện quanh co với ta, chúng ta dứt khoát không cần để ý tới nhau nữa, mẹ nó nói chuyện như vậy quá mệt mỏi...

Lâm Nhất không nhịn được cười, trả lời:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cũng thôi! Thật ra có thể từ từ nói chuyện, không khó...

- Ha ha! Kẻ dối trá! Nếu như có một ngày ngươi đạt được tu vi cao hơn, sẽ hiểu rõ hôm nay lão Long ta không hề nói ra những lời cuồng vọng!

Lão Long hăng hái hơn nhiều, lại nói tiếp:

- Lời ngươi vừa nói cũng không khó hiểu. Người kia đánh bại bốn vị tu sĩ Nguyên Anh, chắc chắn không kém hơn tu vi Nguyên Anh hậu kỳ! Hắn rốt cuộc là ai, ngươi không ngại đi hỏi thăm người thua sẽ biết thôi.

- Lão Long nói rất phải! Đại Hạ chỉ có bốn vị tu sĩ Nguyên Anh nhưng có chỉ tu vi sơ kỳ. Cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ không có. Tuy nhiên, liệu có phải người kia là tu vi Hóa Thần không?

Lâm Nhất tiếp tục hỏi, có ý muốn xin chỉ.

Lời của đối phương nghe thoải mái, hai bên lại đạt được sự ăn ý có thể hiểu và tha thứ, giọng điệu của lão Long cũng dịu hơn rất nhiều. Hắn nói:

- Sẽ không đâu! Ít nhất lúc đó người này không là tu vi Hóa Thần. Nếu như ngươi gặp phải bốn vị tu sĩ Trúc Cơ và bắt đầu động thủ, còn có thể làm cho ba người trong đó chạy trốn sao?


Phát hiện Lâm Nhất khẽ gật đầu, hiển nhiên là tán thành lời mình nói, lão Long rất vui mừng hừ một tiếng, nói:

- Một người chạy thoát thì ngươi đừng nói có quen biết với lão Long! Mẹ nó cũng theo nguyên nhân luôn!

Ba câu không thoát khỏi bản tính kiêu ngạo cuồng vọng, đây cũng là lão Long. Có thể năm đó lão thật sự có bản lĩnh để bá đạo như vậy. Tuy nhiên, có người nói chuyện, trên đường cũng bớt thấy cô đơn.

- Ngươi đi qua nơi nào vậy?

Mỗi lần tỉnh lại, tính tình hung bạo của lão Long hình như dần dần giảm xuống, nói tới nói lui cũng lọt tai hơn rất nhiều. Sau khi lão hỏi một câu, còn nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nếu như thấy linh mạch thì để cho lão Long đi bổ sung một chút, tuy nói chỉ là linh khí, nhưng vẫn hơn cuộc sống trước đây chỉ uống nước ăn no, linh hồn không rõ ràng. Nếu như lão Long ta có sức mạnh, không nói ngươi có bao nhiêu lợi ích, ít nhất cũng có người nói chuyện không phải sao?

- Nhược Thủy tiên sinh có ơn cứu mạng với ta, hắn gặp nạn, ta không thể không hỏi đến!

Lâm Nhất trả lời một câu, lại cười khổ nói:

- Linh khí ở trong mắt lão Long ngươi chỉ có thể tính làm nước lạnh, trà thơm hoặc rượu ngon nâng cao tinh thần cho ngươi lại là vật gì?

- Nguyên khí à! Thượng giới chỉ có nguyên khí, ngay cả tiên khí mà mọi người thường nói tới mà so sánh với linh khí, mẹ nó không phải nước lạnh thì là gì!


Trong giọng nói của Lão Long mang theo vài phần bất đắc dĩ. Trong lòng Lâm Nhất thoáng động, lật tay lấy ra bảy viên tinh thạch, chính là thứ lấy được ở Thủy Hạ thành của Thất Tinh đảo. Hắn nói:

- Trong Tiên Tinh này chứa nguyên khí! Ta đưa ngươi thu nạp thì thế nào?

- Ha ha! Ta biết tiểu tử ngươi không phải là một người keo kiệt, nhưng ngươi cứ giữ lại Tiên Tinh này đi, sau này sớm hay muộn cũng có dùng đến nó.

Có lẽ biết được tâm tính của Lâm Nhất thích cân nhắc, lão Long phân trần nói:

- Tiên Tinh với ta, sợ rằng hàng nghìn hàng vạn viên cũng không đủ dùng! Có linh mạch dư thừa linh khí tới nuôi dưỡng một lúc là đủ vậy!

Lâm Nhất hiểu được một chút gật đầu, xem như đã biết rõ lời lão Long nói. Hàng nghìn hàng vạn viên không đủ dùng, bảy viên Tiên Tinh này thực sự ít đến thấy thương. linh khí khổng lồ ẩn chứa trong linh mạch đều vì tất cả của tiên môn, sau này thật ra nên để ý tới nó nhiều hơn. Tiên Tinh có tác dụng gì với mình, hắn vẫn chưa hỏi kỹ.

Một người không ngại hiếu kỳ, vì thế dẫn tới không hiểu cùng nghi ngờ, có khi cần thời gian để đi từ từ suy nghĩ. Khi đi đường, Lâm Nhất sẽ vứt bỏ tất cả. Chuyện trước mặt là phải biết được tung tích của Nhược Thủy tiên sinh. Chỉ là trong lòng hắn có chút bất an.

Lão Long nói mấy câu lại lười biếng không có động tĩnh gì, thật sự có dáng vẻ tuổi già sức yếu. Thỉnh thoảng lão sẽ nhắc đến chuyện thượng giới, hoặc là tiên giới, lại theo bản năng trầm mặc. Là lão đang suy nghĩ hay nhớ lại, hoặc tránh né gì đso, Lâm Nhất đều không hỏi đến. Đối phương đã cứu mình lại không có ác ý, vậy là đủ rồi!

Đi qua quận Sở Kỳ, Lâm Nhất lao thẳng đến Quy Linh Cốc của quận Lan Lăng, nơi năm đó đã chết đi sống lại. Lần này đi có thể dẫm vào vết xe đổ năm đó hay không, hắn không phải chưa từng nghĩ tới. Trở về Đại Hạ, hắn không cố ý tránh né gì. Mưa gió mặc nó, ta cứ đi về phía trước...