Vô Tiên

Chương 967 : Không có sợ hãi




- Đây là hơn một ngàn cái bình rượu lâu năm ta cất giữ, cho ngươi đó.

Nàng ta học theo bộ dạng của Lâm Nhất, khẽ nhếch miệng, ánh mắt lướt qua, lại nói:

- Đừng nói tiên đồ vô tri kỷ!

Lâm Nhất cầm lấy túi Càn Khôn, nở nụ cười với đối phương, dưới chân có mây trắng bốc lên, theo gió bay đi, từ xa truyền đến tiếng cười trong sáng của hắn.

- Trăng thanh gió mát một vò rượu! Ha ha.

...

Chín năm trước, Lâm Nhất buồn bã bước trên đường về nhà. Chín năm sau lại một mình lên đường. Lần này đem không hề quay đầu lại.

Trên đường qua dãy Loạn Hồn cốc, trong gió rít điên cuồng, Lâm Nhất tìm tới lăng tẩm của Phòng Xảo Nhi. Khom người vái mấy cái, phá sơn động, khi mở mồ, một thi thể nữ xương đã khô quắt hiện ra trước mặt. Thầm thổn thức, không đành lòng nhìn, hắn thuận tay thu vào túi Càn Khôn chứa xương của Diệp Vũ. Một đôi tình nhân xa cách hai trăm năm, lúc này xem như đã về được với nhau.

Mồ đã trống, huỳnh thạch trên vách động vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, gió mạnh thổi qua, cửa động bị phá đóng lại.



Lâm Nhất ngự kiếm nhắm thẳng về phía đông, không hề dừng lại. Khi hắn đi qua phiến thảo nguyên, phía dưới hai quân đội đang ác chiến rất hăng, tiếng chém tiếng giết, máu đỏ tung tóe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bay qua lục địa, hướng về phía đại hải, theo phương hướng trên biển trên biển năm đó, Lâm Nhất bay về phía trước. Mấy ngày sau, khi trên mặt biển xuất hiện hòn đảo quen thuộc kia, hắn bay xuống. Đây chính là Xà đảo lúc trước có được Càn Khôn giới và long đan.

Bay qua rừng cây rậm rạp, Lâm Nhất trực tiếp tới một sơn động, tất cả vẫn như cũ, không có dấu vết của con người. Nước đầm trong phạm vi hơn mười trượng trong suốt tươi mới, chỉ có giọt nước mưa trên thạch nhũ chảy tí tách, khiến cho nơi mình đang đứng càng yên lặng hơn. Ven đồng nước có một khối xương rắn, chính là rắn to lúc trước hắn trảm sát.

Quan sát xung quanh một lúc, Lâm Nhất lại tới chỗ bố trí trận pháp, mấy hố đá đó vẫn còn. Hắn lấy ra mấy cột đá, thử cắm lên trên rồi lập tức lại lắc đầu. Đây rõ ràng là một truyền tống trận, một trận pháp lúc ấy chưa được bố trí thành công!

Đứng dậy, Lâm Nhất lâm vào trầm tư. Nếu đoán không nhầm thì sơn động này chính là nơi Huyền Nguyên chân nhân năm đó từng ở. Viên long đan trong cơ thể mình chính là thú đan hắn mang đi. Nhưng hắn vì sao phải lại muốn giấu long đan dưới đầm nước? Bởi vậy mà dẫn tới hai con rắn to, lại kết ra một dị quả - chính là quả trám đó. Ngoài ra, hắn thiết lập truyền tống trận này là có ý gì? Phải biết rằng truyền tống trận có trận pháp tiếp dẫn thì mới có thể truyền tống với nhau. Địa phương hắn muốn truyền tống là chỗ nào?

Tuy nói có hiểu biết không ít về cấm chế trận pháp, nhưng lại chưa bao giờ từng bố trí truyền tống trận, lại càng không biết sửa trận pháp đã hư hại. Lâm Nhất đành phải thu hồi cột đá, ném nghi hoặc trong lòng sang một bên. Chuyện ngàn năm trước, ai có thể hiểu rõ được.

Ở trong sơn động tìm một nơi sạch sẽ thoải mái, Lâm Nhất rải tứ tượng kỳ, bày tụ linh trận. Hắn tới đây là có dụng ý, muốn mượn hải đảo hoang vắng này để tìm lại Kim Đan đã mất đi đó.


...

Một tháng sau trên Xà đảo, đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một trận gió xoáy không hề có dấu hiệu báo trước, thổi gãy vô số cây cối. Mà trên mặt biển vốn gió êm sóng lặng cũng nổi lên sóng to gió lớn.

Xà trùng trong hải đảo giống như gặp phải đại kiếp nạn của thiên địa, hoang mang bỏ chạy, có con thậm chí còn chui vào trong sóng biển mãnh liệt, chỉ để thoát đi thật xa.

Vừa trôi qua nửa canh giờ, cuồng phong đột nhiên ngừng, có mây mù tụ tập trên bầu trời phía trên hải đảo. Phút chốc sấm chớp đùng đùng, mưa to tầm tã, tận tình cọ rửa phiến hải đảo này. Lại sau một tiếng, gió lặng mưa tan, một đạo cầu vồng bảy màu vắt ngang hải đảo.


(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lúc này, trong sơn động trên đảo, Lâm Nhất đang nhắm mắt tĩnh tọa thở hắt ra một hơi, khẽ nhếch miệng. Hắn chậm rãi mở mắt, hai tia sáng đột nhiên lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.

Trong khí hải của Lâm Nhất, kim đan đó vỡ vụn đã hoàn hảo như lúc ban đầu. Đan thể trắng bóng đã biến thành màu vàng nhạt rồi chậm rãi xoay tròn, tỏa ra dao động linh lực mạnh mẽ. Mà đạo cấm chế trong khí hải đã không còn sót lại chút gì, long đan và kim đan sống yên với nhau. Có điều hướng xoay của hai cái khác nhau, một cái hướng trái, một cái hướng phải, giống như kiềm chế lẫn nhau.

Từ lúc vỡ đan tới giờ đã trôi qua gần mười năm, cuối cùng cũng kết thành Kim Đan! Lâm Nhất thở phào trong lòng, thuận tay phất đi những mảnh vỡ linh thạch chất thành một đống ở dưới người, lại bày ra tụ linh trận. Hắn phải củng cố kim đan mới có thể chịu được sóng gió lớn hơn.


Nửa năm sau, màu vàng trên đan thể đã đậm hơn một chút, đây là dấu hiệu kim đan đã có thành tựu. Lâm Nhất vẫn đang tĩnh tọa, chưa thu công xuất quan, Kim Long kiếm yên lặng đã lâu bỗng nhiên bỗng nhiên một đạo kim quang, từ trong thức hải chìm vào trong kim đan. Không kịp cho hắn kinh ngạc, Kim Long kiếm to bằng cái châm giống như được về nhà, vui mừng xoay tròn trong quan.

Lâm Nhất ngồi ngay ngắn không động đậy, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, mặt lộ vẻ vui mừng. Lần đầu, giữa người và kiếm đã có một tia quen thuộc và hẹn ngầm. Hắn tâm niệm khẽ động, há mồm phun ra một luồng ánh sáng vàng. Chỉ thấy Kim Long kiếm từ trong kim đan đột nhiên bay ra, biến thành to ba thước, uy thế cường thịnh, có sát ý vô thượng bộc phát ra, cũng có hào quang màu vàng đẹp mắt chiếu sáng cả sơn động, khiến cho người ta tim đập nhanh.

Giơ tay lên vẫy một cái, ánh sáng vàng bay về tay. Lâm Nhất cầm Kim Long kiếm vung nhẹ, một đạo kiếm khí sắc bén gào thét mà ra, theo một tiếng ầm, trên vách đá cách mấy trượng mấy trượng xuất hiện một vết kiếm rất sâu, sợ là phải sâu tới mấy chục trượng!

trong ngạc nhiên, Lâm Nhất giơ Kim Long kiếm trong tay lên quan sát cẩn thận. Trên kiếm vàng dài ba thước, quang hoa loá mắt lưu chuyển không chừng, kiếm quang sắc bén có khí thế phá tan vạn vật. Chỉ có điều trường kiếm trong tay, hào hùng vừa nổi lên lại bị người ta cắt ngang.

- Tiểu tử, kết lại đan vỡ mà phí thời gian thế.

Giọng nói già nua mà kiêu ăng vang lên, rõ ràng đến từ lão long yên lặng đã lâu, trong giọng nói của hắn lộ rõ vẻ khinh thường và trào phúng.