Lâm Nhất theo Lâm Bình tới trước một gian nhà ở hậu viện, rất nhiều nữ quyến vộ vàng hành lễ, hắn coi như không thấy, lại xoay người đi, ống tay áo thừa cơ phất một cái, một đạo ánh sáng vàng nhỏ bé yếu ớt đột nhiên xuyên tường mà vào, chính là một con kim long nhỏ lao lên giường.
Dị trạng xảy ra, hai bà đỡ trong phòng kinh hô. Chỉ thấy ánh sáng vàng phất qua huyệt đạo trên người phụ nhân trên giường, lại bỗng nhiên biến mất không thấy đâu, hóa thành một cỗ linh lực rồi tan đi.
Trong giây lát, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ con, mọi người ở ngoài phòng mừng rỡ. Rời đi Lâm Nhất sắp sửa cất bước rời đi, Lâm Bình đã từ trong tay bà đỡ tiếp nhận bọc tã, hô:
- Tổ phụ! Đây là huyền tôn của ngài!
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Sơn, không khỏi thở dài buồn bã! Hắn đang muốn đi lại chậm rãi xoay người, trong nụ cười vui vẻ tiếp nhận bọc tã, đứa bé đang khóc liền nín bặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn này rất đáng yêu, còn chu cái miệng như muốn nói gì đó, lập tức lại hiện ra bộ dạng ngủ say.
- Huyền tôn của ta?
Bế đứa bé, Lâm Nhất thì thầm. Một thân đạo bào mà lạnh lùng xuất trần, Hắn trong thần sắc buồn bã có thêm nụ cười ôn hòa.
Theo tiếng chúc bên cạnh vang lên, Lâm Bình cười ha ha nói:
- Mẫu tử bình an đều là nhờ tổ phụ đại nhân phù hộ. Xin lão nhân gia ban dưng, đây cũng là phúc duyên của đứa nhỏ.
Trầm ngâm một thoáng, Lâm Nhất đưa đứa bé cho bà đỡ bên cạnh, thuận miệng nói:
- Tên là Thiên Giao.
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Một người trẻ tuổi vội vàng quỳ xuống nói:
- Đa tạ tằng tổ phụ ban tên.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên vách núi, tình hình vẫn như cũ. Thiên Phúc vẫn khoanh chân nhắm mắt ngồi ngay ngắn, khuôn mặt hiền hoà, nhưng sinh cơ đã không còn.
Tất cả im ắng, giống như chưa từng phát sinh điều gì, cũng không có gì thay đổi; chỉ có chân trời nổi gió, vô thanh vô tức rồi lặng lẽ đi xa.
Lâm Nhất ngửa đầu nhìn về phương xa, rồi lại nhìn bốn phía xung quanh. trong tiếng thở dài, hắn lặng lẽ đứng đó.
Thiên Phúc đi rồi! Trong đoạn thời gian sau cùng, hắn không rời khỏi quá sư phụ. Mà sư phụ cũng cùng đồ đệnày đi hết đoạn đường cuối cùng trong sinh mệnh của hắn!
Thiên Phúc đi rồi! Vào lúc hồn hắn đi, chính là khoảnh khắc đứa bé cất tiếng khóc. Chính là thế sự biến ảo nhưng lại có dấu vết nắm theo; Giống như mặt trời mọc mặt trời lặn, âm dương thay đổi, chỉ là một luân hồi; Cứ vậy sinh ra rồi chết đi, chỉ là sự kéo dài của sinh mệnh, một loại vĩnh hằng không bao giờ điêu linh!
Sống vui vẻ, chết thoải mái. Trong hành trình, ai cũng có mấy phần đặc sắc!
Trong tiếng thở dài, Lâm Nhất bỗng dưng thấy cảm động! Hắn chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trời, tay áo không gió mà tự động, tóc dài nhẹ nhàng bay bay. Một tia thiên địa linh động, cũng bất giác tác động khí cơ trong cơ thể. Trong Khí hải, vết thương trên viên đan vỡ không ngờ chậm rãi biến mất, có ánh sáng vàng lấp lánh.
Trong nháy mắt nhìn thấu sinh tử, trong lòng Lâm Nhất là một mảng không minh. Kim Đan đã vỡn đó có dấu hiệu sống lại.
Chăm chú nhìn Lâm Viên ở phía dưới, thật lâu sau, Lâm Nhất nhẹ nhàng nâng cằm, ánh mắt nhìn ra xa. Thúy Nhi và Thiên Phúc đã đi hết cuộc đời của mình, cũng kết thúc ràng buộc cuối cùng của hắn trong trần thế này. Đã đến lúc nên đi rồi!
...
Lâm Nhất đưa Thiên Phúc đã tọa hóa về Tiên Nhân đỉnh, an táng ở khe núi phía sau núi. Sau tang sự, hắn ngồi trong lều cỏ, nói chuyện với chư vị trưởng lão của Huyền Nguyên quan.
- Thiên Phúc từng gửi lời, quan chủ sẽ do đại đệ tử Đạo Hanh tiếp nhận!
Đạo Hanh bước ra quỳ xuống đất, cung kính vâng dạ. Lâm Nhất nói:
- Còn đây là bảo kiếm ta truyền cho Thiên Phúc, cũng là tín vật của quan chủ, tính cả ngọc bội mở cấm địa và sơn động bế quan, hôm nay sẽ do ngươi đời đời tương truyền.