Vô Tiên

Chương 951 : Vật gia truyền




- Tiên trận này có tên không?

Thiên Phúc cẩn thận thu lại ngọc bội. Lâm Nhất thuận miệng đáp:

- Đây là Thanh Vân trận pháp!

Lâm Nhất lại ở trong sơn động trên vách núi, bố trí một tụ linh trận cỡ nhỏ, cũng ở cửa động bố trí một cấm chế đơn giản có thể mở bằng ngọc bội, dùng cho cao thủ trong đạo quan bế quan. Linh khí đối với người phàm tục mà nói thì không có tác dụng gì, nhưng đối với người giang hồ tu luyện nội công mà nói thì có lẽ có ích.

Năm ngày sau, bảy vị trưởng lão vẫn canh giữ ở ở bên ngoài cấm địa không dám rời đi, cuối cùng được sư tổ triệu kiến, mang theo tâm tư lo sợ đến trước lều cỏ, khi sắp quỳ lạy lại nghe vị sư tổ trẻ tuổi kia lên tiếng.

- Kính là ở tâm chứ không phải là ở lễ! Các ngươi đều là người tu đạo, càng không cần phải giữ lễ tiết.

Lâm Nhất đứng trước lều cỏ, cầm một cái bọc trong tay, nói:

- Nguyên Thanh chính là sư huynh của Nguyên Phong, cũng là sư bá của các ngươi, hắn trước lúc lâm chung muốn lá rụng về cội, ta cầm quần áo của hắn về. Đệ tử của Nguyên Phong là ai, đứng ra.

Hai lão đạo sĩ khuôn mặt và thần sắc có mấy phần tương tự, song song bước lên trước, miệng hô Vu Chi, Vu Nhạc bái kiến sư tổ.

Lâm Nhất gật đầu nói:



- Vu Chi, Vu Nhạc, hai người các ngươi lập một mộ chôn quần áo và di vật cho Nguyên Thanh! Cũng giải quyết nguyện vọng của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hai người vẻ mặt trịnh trọng, vội vàng lễ bái cái bọc đó rồi mới đứng dậy lĩnh mệnh.


- Mỗi người một thanh pháp khí, một lọ đan dược cố bản bồi nguyên (củng cố căn nguyên bồi bổ nguyên khí), còn nữa, mỗi người một mảnh ngọc bội phòng thân, xem như là quà gặp mặt của sư tổ ta đây.

Lâm Nhất phẩy nhẹ ống tay áo, trước mặt mỗi người có thêm ba thứ đồ. Không đợi đối phương bái tạ, hắn lại lẩm bẩm:

- Nơi này là Huyền Nguyên quan, mà nhà của ta thì không còn.

Mọi người ở đây không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Lâm Nhất, Thiên Phúc tâm tư khẽ động, giật mình nói:

- Đệ tử xin đi theo.

Tuy đồ đệ râu tóc đã bạc trắng, nhưng lại vẫn còn một phần bướng bỉnh cố chấp của trẻ con năm đó, khiến người ta sinh ra một loại thân cận quen thuộc. Nghĩ nghĩ, Lâm Nhất nhẹ nhàng gật đầu. Thiên Phúc mặt mày vui sướng, mắt trợn lên, phân phó bảy vị trưởng lão:


- Quản lý sơn môn cho tốt, ta theo sư tổ dạo chơi!

Không để ý tới vẻ kinh ngạc của các đệ tử, hắn cầm Thanh Vân kiếm trong lều cỏ trong tay, tư thế càng già càng dẻo dai, cao giọng hỏi:

- Sư phụ, chúng ta bao giờ thì đi.

Đây mới là Thiên Phúc đó! Lâm Nhất khẽ nhếch miệng, tỏ ý khen ngợi! Hắn giơ tay lên chỉ một cái, một đạo ánh sáng bạc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, đó chính là một thanh phi kiếm quang hoa lưu chuyển, lẳng lặng bồng bềnh cách mặt đất ba thước, lộ ra uy thế khiến người ta tim đập nhanh.

Lâm Nhất tóm lấy Thiên Phúc bước lên phi kiếm, một vệt trắng hồng bay đi. Trong tiếng kinh hô ở phía dưới, có người hô lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ối ối! Sư tổ! Sư phụ! Chớ quên đông chí về tế tổ.

...

Lâm Nhất dẫn theo Thiên Phúc từ từ phi hành ở trên trời, dù vậy, chưa được một lúc, Tiểu Thiên ao đã xuất hiện ở phía trước.


- Ha ha! Đệ tử may mắn được theo sư phụ bay một hồi ở trên trời, đời này sống không uổng!

Thiên Phúc không còn vẻ hoang mang vừa rồi, tận tình cảm thụ khoái ý bay lượn! Hắn chỉ vào một sơn cốc ở phía dưới, nói:

- Sư phụ, về nhà rồi!

Đúng vậy! Về nhà! Cầu vồng kiếm đột nhiên mờ đi, trước một gốc cây già ở cửa thôn, có thêm hai đạo sĩ một già một trẻ.

Mới rồi chính là ngự kiếm phi hành! Sư phụ ta chính là tiên nhân chân chính! Thầm cảm thán, Thiên Phúc phục hồi tinh thần, có chút phấn chấn nói:

- Sư phụ, đi theo ta, xem sẽ mang tới kinh hỉ như thế nào cho sư cô! Ha ha!

Mặc đạo bào màu xanh, râu bạc tung bay, cầm trường kiếm trong tay, bộ dạng tiên phong đạo cốt, lại mất đi mấy phần trầm ổn ngày xưa, có thêm mấy phần vui sướng khó nén. Hắn đi trước dẫn đường, Lâm Nhất thì chậm rãi bước ở phía sau.

Sơn thôn nhỏ trước kia không còn, đập vào mắt là một dãy trang viện rộng lớn. Sơn dân đi đường quần áo chỉnh tề, lúc hành tẩu, có thể nhìn ra đều là người từng luyện quyền cước. Đi được vài bước, Lâm Nhất quay đầu, nhìn cây già đó. Thân cây trụi lủi, lộ ra vẻ tang thương của năm tháng.