Vô Tiên

Chương 933 : Tiền khứ bất minh




Nguyên Nhất gật đầu, cũng khen sư thúc tổ nghĩ chu đáo. Lâm Nhất lại nói:

- Các ngươi cứ đi lo tang sự đi, không cần để ý tới ta, ta đi thăm hắn.

Ba ngày sau, Lâm Nhất gọi Nguyên Nhất tới, lưu lại mấy chục ngọc phù, cũng cầm một bộ quần áo của Nguyên Thanh đi. Hắn dặn đối phương đừng tuyên dương ra ngoài, sau đó thì lặng lẽ rời đi.

Ngoài quận thành, trước mộ hợp táng của Nguyên Thanh và Tạ Thi Dung, Lâm Nhất lặng lẽ ngồi một ngày, yên lặng uống rượu. Khi bóng đêm phủ xuống, hắn nói "Nguyên Thanh, theo ta về nhà!"

Gió đêm thu thổi qua, tiếng khóc nức nở vang vọng trước mộ phần.

Năm ngày sau, lúc bình minh, Lâm Nhất đi tới Bắc Tể đảo. Đây là hòn đảo lớn nhất ở phía bắc Đại Hạ, là nơi phải đi qua khi về nhà. Hắn không muốn cái gì cố địa trọng du, huống chi đây từng là một nơi rất thương tâm.

Thần thức quét qua bến tàu, quét qua thị trấn, thân ảnh của mấy tu sĩ hiện ra. Lâm Nhất đến trước một cửa viện, trong mắt hiện ra ánh sáng sắc bén, lập tức nói:

- Thư quản sự, cố nhân tới thăm.

Tiếng nói của hắn không cao, lại xuyên qua trận pháp ở viện tử, đưa đến tai của mấy vị tu sĩ bên trong.

Trong nháy mắt, quang mang trước cửa viện chớp động loá mắt. Lập tức một tu sĩ Luyện Khí mở cửa sân. Có lẽ là có tiền bối tới, người trong viện không dám chậm trễ, lập tức có người ra đón chào. Ai ngờ, không đợi vị tu sĩ Luyện Khí này lên tiếng, hắn đã bị người vừa tới túm bay lên.



Tu sĩ xui xẻo này căn bản chưa kịp giãy dụa, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, đã đặt mình trong một rừng cây. Mà người đứng phái trước chính là một người trẻ tuổi, tu vi sâu không lường được, khiến người tâm sinh kiêng kị.

Vị tu sĩ Luyện Khí này vội vàng bẩm báo tình hình mà mình biết, cũng giao ra ngọc bài thân phận. Thấy đối phương hóa thành một trận gió bay đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Mà sau một tiếng đồng hồ, từ Tể Hải tông một đạo Truyền Âm phù được phát ra, khiến cho những người sống ở đây sợ tới toát mồ hôi lạnh, cũng lập tức từ bỏ ý đồ nói ra tao ngộ của mình với người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thư quản sự của Tể Hải tông bị người ta giết chết. Một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bị cừu gia lẻn vào trận pháp phòng hộ của Tể Hải phong, lặng lẽ không một tiếng động giết chết trong động phủ bế quan của mình. Nghe nói trong động phủ đó còn lưu lại một câu, kẻ xem mạng người như cỏ rác, phải chết.

Sau khi Tể Hải phong xảy ra việc này, Tể Hải tông trên dưới đành bất lực. Tông chủ này chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, không dám lỗ mãng, đành phải nghiêm lệnh trông coi đệ tử.

Mượn dùng ngọc bài thân phận của một tu sĩ Luyện Khí, lặng lẽ tiềm nhập Tể Hải phong, sau khi giết người, Lâm Nhất liền bỏ đi. Người hắn muốn giết nhất là Túc Mã, nhưng lại không giết được. Năm tháng là thanh đao vô tình, đẩy người ta già rồi lấy mạng người ta.

Một đường đi về phía bắc, khi gặp hải đảo Lâm Nhất liền dừng lại nghỉ ngơi, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nửa tháng sau, trên Tam Thủy phong Hứ Châu đảo. trước động phủ của gia chủ, theo một trận gió kỳ dị thổi qua, tiếp theo xuất hiện một bóng người, chính là Lâm Nhất phong độn mà đến.

Bốn phía có linh khí tỏa ra, cảnh trí nơi này không tồi! Lâm Nhất chắp tay sau lưng quan sát xung quanh, giống như một người du sơn thưởng cảnh. Chỉ là trong thần sắc của hắn lờ mờ có một phần buồn bã.


Chỉ dùng Phong Độn thuật đi đường, thật sự rất mệt người. Nhưng chưa thật sự rời khỏi Đại Hạ, Lâm Nhất vẫn không muốn ngự kiếm phi hành. Đại khái là sau khi rời khỏi Hứ Châu đảo này thì có thể thoải mái hơn một chút.

Phát hiện động tĩnh phía sau, Lâm Nhất xoay người lại. Một trận mây mù bốc lên, trong sơn động có một lão già đi ra, trên nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, chắp tay nói:

- Không biết khách quý đăng môn, Trịnh mỗ không không tiếp đón từ xa!

Hắn lại mang theo vẻ nghi hoặc hỏi:

- Đạo hữu khách không mời mà đến, còn xâm nhập cấm địa tu luyện của ta, đã là cử chỉ thất lễ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ngươi là Trịnh Thanh Toàn?

Vẻ mặt Lâm Nhất có chút đạm mạc, giống như nói chuyện với người qua đường.

Lão giả tay vuốt râu, nhìn khách không mời mà đến từ trên xuống dưới, không ngờ không nhìn thấu tu vi thật sự của đối phương. Sắc mặt hắn trầm xuống, nói:


- Ta chính là gia chủ Trịnh gia Trịnh Thanh Toàn, không biết đạo hữu đến từ phương nào, tên gì họ gì. Phải biết rằng Vệ Tòng Vệ trưởng lão của Hắc Sơn tông có giao tình rất tốt với nhà ta.

Nhìn vẻ phô trương thanh thế của lão nhân, Lâm Nhất xua tay ném ra một cái ngọc giản, nói:

- Là ngươi thì tốt rồi! Vệ Tòng chính là tiểu nhân khi sư diệt tổ, phản bội sơn môn! Các ngươi là cá mè một lứa!

- Đây là tín giản nhà ta.

Bỏ ngọc giản trong tay xuống, Trịnh Thanh Toàn kinh ngạc nhìn thanh niên nhân trước mặt, hỏi:

- Ngươi là....

Đối phương lạnh lùng nhếch miệng nói:

- Ta là Lâm Nhất!