Nam tử này chính là Lâm Nhất từ xa tới đây, liên tục nhiều ngày không nghỉ, mắt thấy trấn nhỏ nơi sơn dã này yên ắng, liền không nhịn được dừng lại nghỉ chân một chút. Không gì khác, chỉ uống rượu mà thôi, thuận đường hỏi thăm.
Không biết từ lúc nào, Lâm Nhất thích những ngày tháng có rượu. Uống vào tình sầu và tịch mịch, cuối cùng vị rượu phai đi, cô độc thì đậm hơn.
Chưởng quầy đưa lên mấy món ăn, bị Lâm Nhất cười cự tuyệt. Có rượu là đủ rồi! Hắn lại mua thêm hai bình mang theo, một mình đi sâu vào sơn đạo ở phương bắc.
Sơn đạo vắng vẻ không người, Lâm Nhất cất bình rượu đi. Trong Càn Khôn giới rộng rãi, ngày sau nghĩ cách mua nhiều rượu mang theo. Bóng hắn mờ đi, qua hai đỉnh núi thì tò mò ngừng lại.
Xa xa chính là sơn đạo uốn lượn, gần đó là một sơn cốc nhỏ, có hai nữ tử đang cãi nhau. Lâm Nhất ẩn thân dưới một thân cây ở đỉnh núi, mang theo mấy phần khó hiểu nhìn xuống.
- Sư muội! Ngươi vì sao lại muốn vứt bỏ sư môn mà đầu nhập Hắc Sơn tông? Đây là khi sư diệt tổ đó!
Lên tiếng trách cứ là nữ tử áo xanh, chính là Hồng Vân cung Liên Tâm, đã là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Trong thần sắc lo lắng của nàng ta cũng lộ vẻ buồn bã. Đối phương thì chính là Hồng nhi mặc áo màu phấn, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, trên khuôn mặt vốn như hoa như ngọc lờ mờ phủ lên một tầng hắc khí. Nàng ta nhìn vẻ thống khổ, bất đắc dĩ trong ánh mắt của sư tỷ.
- Sư tỷ, ngươi hay là theo ta gia nhập Hắc Sơn tông đi...
Quay người lại, Hồng nhi bất vi sở động, giọng nói lạnh lùng. Liên Tâm vừa lo vừa tức, nói:
- Ngươi chẳng lẽ bị người ta mê hoặc tâm trí à? Mau theo ta hồi sơn, sẽ có sư môn trưởng bối làm chủ cho ngươi.
- Hừ! Nếu Các trưởng bối có thể làm chủ cho ta, Hồng Vân cung sao lại luân lạc tới mức phải phụ thuộc vào người khác.
Hồng nhi mang theo oán khí nói xong, lại đột nhiên xoay người tế ra một đạo kiếm quang, ở gần trong gang tấc đâm xuyên qua trước ngực Liên Tâm.
- A!
Hai người cơ hồ đồng thời kinh hô một tiếng, chỉ có điều Liên Tâm là ánh mắt kinh ngạc, liên tục lui về phía sau vài bước, nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi. Nàng ta nào ngờ được, sư muội tình như thủ túc lại hạ sát thủ với mình. Mà Hồng nhi thì sắc mặt trắng bệch, trong vẻ sợ hãi mang theo mấy phần rối ren, cũng lui về phía sau hai bước, thất thanh nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi vì sao không né?
Thấy tỷ muội tương tàn, Lâm Nhất ở trên đỉnh núi cảm thấy rất kinh ngạc, lại nhíu mày, thờ ơ lạnh nhạt.
- Hồng nhi sư muội, ngươi vì sao muốn giết ta. . .?
Không biết là đau đớn hay là đau lòng, nước mắt Liên Tâm trào ra.
Phi kiếm trở lại bên cạnh Hồng nhi, nàng ta không dám nhìn vào mắt sư tỷ, cãi:
- Nếu ngươi đã biết bí mật của ta, lại không chịu gia nhập Hắc Sơn tông, ta. . . Ta chỉ đành...
- Đành phải giết ta diệt khẩu?
Nhìn sư muội bầu bạn nhiều năm biến thành bộ dạng như thế này. Liên Tâm cười sầu thảm, khóe miệng trào máu. Nàng ta lắc đầu nói:
- Ngươi không phải sư muội của ta.
- Không... Ta là....
Hồng nhi cúi đầu, thất thanh nói một câu, lại lui về phía sau một bước, đứng tại chỗ không biết phải làm gì. Mà đúng vào lúc này ở bên cạnh đột nhiên truyền tiếng cười của một nam tử:
- Ha ha! Tỷ muội bất hòa, thủ túc tương tàn, thực sự khiến người ta thương cảm!