Hơi hiểu hiểu, Lâm Nhất nói:
- Vậy ta nên xưng hô thế nào.
- Lão long, gọi ta là lão long được rồi! Bằng không ta sẽ không để yên cho ngươi đâu?
Khẩu khí của lão giả là không thể hoài nghi.
Lâm Nhất tình tự đã có chút bình phục, thầm nghĩ, nếu những lời vừa rồi của lão long là thật, mình đúng là nợ đối phương không ít nhân tình. Hắn đi tới nhặt Kim Long kiếm đã biến thành kích cỡ hơn một thước lên, hỏi:
- Thứ cho tại hạ thất lễ! Lão...long, ngươi có liên quan gì với Huyền Thiên tiên cảnh đó, ngươi tới từ đâu, không biết có thể nói ra được không?
- Quên rồi!
Lão long đáp lời rất dứt khoát, tiếp theo lại nói:
- Con người ta nhiều tuổi, chẳng phải là hay quên sao? Nếu ngươi có thể tìm được linh mạch để ta ngủ hơn vạn năm, nói không chừng sẽ nhớ ra được gì đó, ha ha!
Trong lời nói của Lão long lộ ra mấy phần đắc ý, Lâm Nhất lắc đầu, lại hỏi:
- Ta đột nhiên có lại tu vi, đó cũng là công lao của ngươi à?
- Lão long ta sao có thể chuyện gì cũng kể công! Nếu không phải ngươi lúc Kim Đan vỡ vụn cường hành thu công, cũng không đến nỗi mất hết tu vi. Đương nhiên nếu không phải như vậy, cái mạng nhỏ của ngươi đã sớm tiêu rồi, không ai cứu được ngươi nữa. Mà nữ tử kia chết, khiến cho ngươi dưới cơn giận dữ, tác động tới khí cơ trong cơ thể, đả thông kinh mạch đang ứ tắc, linh lực vận chuyển không phải việc khó. Đây cũng là nguyên do, ta mới có thể vào thời điểm cuối cùng cứu ngươi. Bằng không, thức hải của ngươi bị phong bế, cho dù ta muốn cứu ngươi cũng không thể tới đúng lúc như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là lâu rồi không được nói chuyện với ai, lão long vừa mở miệng ra đã giống như là không thể ngừng lại được, lại nói:
- Kim Đan của ngươi đã vỡ một nửa, so với nói khôi phục tu vi, chẳng thà bảo tu vi đã hết rồi. Lão long cho rằng hay là dứt bỏ tất cả phàm tục đi, tu luyện cho tốt. Đừng để bị người ta đuổi cho chạy đông chạy tây, con mẹ nó khiến ta cũng mất mặt theo ngươi!
- Vật long đan là cái gì?
Lâm Nhất hỏi. Ai ngờ đầu óc của lão long lại không được tốt lắm, oán thán nói:
- Long đan chính là long đan, nói ngươi cũng không hiểu, muốn khiến lão long ta mệt chết à?
Bị trách móc vô cớ, Lâm Nhất đành bất lực. Kim Long kiếm trong tay hơi rung rung, lại hóa thành một luồng ánh sáng vàng chui vào trong thức hải của hắn.
- Đúng là con mẹ nó mệt mỏi quá! Mau kết đan đi, cho ta một cái ổ!
Sâu trong thức hải truyền đến tiếng oán giận của lão long.
Tất cả những gì liên quan tới Kim Long kiếm Lâm Nhất đều không biết. Trước mắt mọc ra lão long này, lại càng trở nên hồ đồ!
Lâm Nhất trông nom trước mộ Vũ Nhi, ngồi tới lúc mặt trời lên cao. Có mấy con chim nước bay qua, hắn ngẩng đầu nhìn rồi đứng dậy đi tới thạch động kia, dọn dẹp bên trong rồi khoanh chân ngồi xuống xem xét thương thế của mình.
Theo linh lực đã có thể vận chuyển trong cơ thể, vết thương do kiếm gây ra trên đùi có dấu hiệu tốt lên, vết thương ở hông thì vẫn chảy máu, đau âm ỉ. Đan dược trên người sớm đã không còn, Lâm Nhất đành phải mở túi Càn Khôn của Tiển Phong ra. Mấy trăm khối linh thạch, mấy thanh phi kiếm và trận kỳ phù, còn có mấy mảnh ngọc giản và bình ngọc, xếp thành một đống.
Ở trong bình ngọc tìm được đan dược thích hợp nàng vào, Lâm Nhất cầm lấy từng cái ngọc giản lên xem, không gì ngoài điển tịch công pháp. Trong đó có một ngọc giản ghi chép về Huyền Thiên tâm pháp Kết Đan kỳ. Còn lại chính là công pháp và thuật trận pháp cấm chế của Huyền Thiên môn. Mà khiến hắn sinh ra mấy phần hứng thú chính là có một ngọc giản ghi chép về việc của tiên giới.
Tạm thời không có tâm tư để xem những cái này, Lâm Nhất liền lấy ra hai túi Càn Khôn, cho vật trước mắt vào, lại nghe tiếng nói oán thán của lão long vang lên trong thức hải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cầm cái túi rách mà tưởng bảo bối, đúng là đức hạnh của kẻ ăn xin.
- Túi Càn Khôn sao lại là túi rách?
Lâm Nhất lập tức cảm thấy khó chịu.
- Sao phải lớn tiếng như vậy? Nếu ta đã ở trong thức hải của ngươi, thần thức truyền âm là được rồi, ngu!
Lão long có chút bực mình nói:
- Rõ ràng có Càn Khôn giới lại bỏ đi không dùng, ngu!
Lâm Nhất Lâm Nhất lời nói của lão long khiến cho nghẹn lời, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:
- Ta có Càn Khôn giới lúc nào, Càn Khôn giới là cái gì?
- Hừ! Đồ không có kiến thức! Túi to túi nhỏ trên người ngươi nhiều như vậy, sao không tìm thử xem?
Trong khẩu khí của lão long lộ rõ vẻ giáo huấn người khác, lại nói:
- Loại tu sĩ hạ đẳng mới dùng túi rách này. Càn Khôn giới là vật gì, ngươi không biết nghe tên mà đoán nghĩa à! Ngu!