Lâm Nhất kéo phi kiếm bay nhanh trong không trung, trong lòng cảm thấy chua chát. Vừa rồi liều mạng một kích đánh lui địch đã là nỏ mạnh hết đà. Hiện giờ đối mặt với nhiều người vây bắt chặn đường như vậy, muốn đào thoát chính là người si nói mộng! Hắc Sơn tông, Huyền Thiên môn, đối đãi với Lâm Nhất thật đúng là không tệ! Còn cả tên dùng tu vi Kim Đan trung kỳ để đánh lén Trúc Cơ sơ kỳ ta đây.
Khi trong lòng đang phẫn hận, Lâm Nhất chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên. Đây là đấu hiệu của kiệt sức!
Tất cả những gì xảy ra ngày Hôm nay đều dường như có chút quen thuộc! Trên đỉnh tiên nhân, trong mộng của thiếu niên mười ba tuổi, mình bay ở trên trời, vô số người đuổi theo phía sau, chính là tình cảnh ngày hôm nay? Chẳng lẽ tất cả những gì của Lâm Nhất ta trong đời này đều là nhân quả được định trước rồi à. Mà hôm nay gặp phải đại nạn này cũng là do mệnh số? Hừ! Ta không tin, sinh sinh tử tử vô số lần rồi, Lâm Nhất ta không phải đều vượt qua được sao.
Đúng vào lúc này, một đạo cầu vồng kiếm từ trong đám người kia bắn thẳng về phía Lâm Nhất.
Phát hiện phía sau có sát khí xộc tới, Lâm Nhất thúc dục linh lực, long giáp trong nháy mắt mở ra trên người, chỉ có vết thương do kiếm gây ra ở phía sau là không thể che được. Bất đắc dĩ, hắn cắn chót lưỡi, Huyền Thiên thuẫn vừa bay ra, phi kiếm đột kích đó liền tới rồi.
- Rầm
Huyền Thiên thuẫn vỡ tan tành, sau khi Lâm Nhất phun ra một ngụm máu nóng liền như chim gãy cắn, bay thẳng xuống đất.
- Ha ha! Ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu!
Người xuất thủ chính là người lúc trước vừa đánh lén, đã như diều hâu lướt tới. Đúng vào lúc này, đột nhiên từ cách đó không xa một đạo thân ảnh màu trắng bay tới, chính là Lan Kỳ Nhi đang liều mạng xông đến.
Long Thủ trâm đó được luyện chế từ tinh huyết của hai người, có một dòng tâm hồn nối với nhau. Thiên hạ to lớn, người có thể tìm được Lâm Nhất chỉ có Lan Kỳ Nhi. Đây là bí mật của nàng ta và hắn, không có bất kỳ ai khác biết được. Nhưng trong lúc vô ý chạm vào trâm gài tóc, lại cảm nhận được rõ ràng Lâm Nhất đang ở ngay gần, chỉ còn như sợi tóc treo chuông.
Lan Kỳ Nhi cũng chẳng đắn đo nhiều, khi vội vàng chạy tới vừa hay thấy Lâm Nhất đang từ trên từ không trung rơi xuống. Lần này, ta nhất định phải đỡ được ngươi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mơ mơ màng màng, Lâm Nhất chỉ cảm thấy trời đất đều rời xa hắn, chỉ có vực sâu đen kịt đập vào mặt. Ngay khi sắp bị bóng tối vô tận nuốt trọn, một đôi tay mềm mại mà có lực vươn tôi. Thở phào nhẹ nhõm, hắn ngất đi.
Đỡ được Lâm Nhất, ôm chặt vào lòng, Lan Kỳ Nhi thoáng yên lòng, lại khó nén được bi thống. Mới chia tay chưa được bao lâu! Người trẻ tuổi làm việc gì cũng đều thờ ơ, hơi tí là nở nụ cười, khiến người chén ghét nhưng lại không hề để trong lòng đó nháy mắt đã thành mặt như giấy vàng, cả người toàn là máu, bất tỉnh nhân sự. Quy Linh cốc là nơi không thể tới! Ngươi sao lại xuất hiện ở đây?
- Buông người đó ra!
Một tiếng quát mắng truyền đến, Lan Kỳ Nhi thu liễm tâm thần, quay đầu lại nhìn. Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ đang khu động phi kiếm muốn động thủ cướp người. Nàng ta mày liễu dựng thẳng, trách mắng:
- Ngươi vì sao lại đả thương Lâm Nhất!
- Ha ha! Ta chính là Công Dã Mạc của Hắc Sơn tông, nếu thức thời thì mau giao người đó ra đây, đừng bức ta phải động thủ!
Người đó cười ngốc nghếch, quanh người lại sát khí dũng động. Không đợi Lan Kỳ Nhi lên tiếng, đột nhiên có năm đạo cầu vồng kiếm từ xa bay tới, nhất là bốn đạo cầu vồng kiếm đi trước, khí thế kinh người, trong nháy mắt đã vây quanh ở nàng ta và Lâm Nhất ở giữa.
Theo sau chính là Tiển Phong, hắn đắc ý lớn tiếng nói:
- Lâm Nhất đã bị Huyền Thiên môn ta bắt được, bất kỳ ai cũng không được nhúng tay vào!
Hắn lại tươi cười nói:
- Sư muội, vất vả rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là nhìn thấy tiểu tử đó được giai nhân ôm vào lòng, khóe mắt hắn không khỏi giật giật.
Nhìn bốn vị tu sĩ Huyền Thiên môn trước người, Lan Kỳ Nhi giống như hiểu ra gì đó. Phía sau vẫn luôn có bốn vị cao thủ Kim Đan trung kỳ âm thầm đi theo, tất cả không gì ngoài việc này! Nàng ta thở dài buồn bã, lập tức mặc kệ bay xuống đất.
Người tự xưng là Hắc Sơn tông Công Dã Mạc hận tới ngứa răng, nhưng chỉ có thể cười lạnh một tiếng, bất đắc dĩ xoay người rời đi. Mà rất nhiều tu sĩ từ xung quanh đi tới, thấy có bốn vị cao thủ Huyền Thiên môn ở đây, ai nấy cũng đều tránh đi.
Lan Kỳ Nhi đã hạ xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt Lâm Nhất không buông. Nàng ta lấy ra đan dược cho hắn ăn, lại thúc dục linh lực giúp hắn chữa thương.
- Lan Kỳ Nhi, mau giao ra Lâm Nhất để dẫn hắn về sơn môn!
Bốn vị tu sĩ Kim Đan và Tiển Phong quây thành một vòng, ràng là sợ có người lại chạy trốn.
Lan Kỳ Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía xung quanh. Lập tức trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, nói:
- Lâm Nhất cũng chẳng khác người chết là bao, hắn còn có thể chạy đi đâu chứ.
- Thiên sứ, sư môn có lệnh, ngươi dám làm trái sao?
Bốn vị Kim Đan tu sĩ bất vi sở động, mà vẫn tới gần một bước. Tiển Phong ở bên cạnh vội vàng nói:
- Bốn vị sư thúc chậm đã!