Nghe vậy, Lâm Nhất từ chối cho ý kiến chắp tay sau lưng, không nói gì. Đối phương thì rụt cổ, thịt béo trên mặt run run mấy cái, ngược lại thở dài đi vào trong rừng cây, không quên quay đầu lại nói:
- Ta thật sự sợ ngươi rồi! Ngươi là ai? Ngươi chính là là nhân vật đại danh lừng lẫy trong tiên môn Đại Hạ, cao thủ Trúc Cơ hai mươi tuổi của Chính Dương tông. Không chỉ lực trảm Mạc Chi Dư của Hắc Sơn tông, còn coi Huyền Thiên điện trở thành hậu viện nhà ngươi, muốn vào thì vào. Trời ạ! Đại danh của ngươi như trăng sáng nhô cao, không ai không biết. Cái này còn chưa tính, ngươi lại trộm công pháp của Huyền Thiên môn, đoạt đi chí bảo của Hắc Sơn tông, tiên môn thiên hạ đều giống như phát điên muốn bắt ngươi! Ngươi thì sao? Quả đúng là cao nhân! Không chỉ hồn nhiên như không ra ngoài dạo chơi, còn bắt nạt người thành thật như ta nữa...
Đi vào trong rừng cây, Xuất Vân Tử vẫn tức giận không thôi, vung tay kêu la. Lâm Nhất thì lẳng lặng đi tới bên cạnh, mặt không biểu tình.
Một lát sau, người thành thật mệt rồi, thở hổn hển lườm Lâm Nhất, khó chịu nói:
- Ta ở đây tiêu sao, giữ đúng bổn phận của tu sĩ, chỉ là hưởng chút tửu sắc, ngươi nhìn ngứa mắt à?
Đối phương lại lấy ra Tử Kim Hồ Lô, lặng lẽ uống một ngụm.
- Ngươi còn uống rượu nữa à? Vì sao không nói gì, bị tên tuổi của ta khiến cho sợ rồi à? Nếu không có chuyện gì thì cáo từ!
Xuất Vân Tử quan sát thần sắc của Lâm Nhất, nói thử một câu.
Thở ra một hơi rượu, Lâm Nhất quang sang Xuất Vân Tử, trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Ta hỏi ngươi hai chuyện, thứ nhất, ngươi làm thế nào mà lừa được huyết thệ của Hắc Sơn tông? Thứ hai, tiên môn đều muốn bắt ta? Chính Dương tông cũng vậy à? Nói ra tình hình mà ngươi biết đi.
Đạo bào gấm mặc trên người, khiến Xuất Vân Tử mập hơn nhiều, lại có thêm mấy phần quý khí. Chỉ là, trên mặt hắn lại không có vẻ điềm đạm của ngươi phú quý, có chăng chỉ là vẻ tức giận.
- Đây là vật gì?
Thấy Lâm Nhất lấy ra một chiếc ngọc phù, Xuất Vân Tử lại càng trở nên cẩn thận.
Lâm Nhất nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đây là Ngọc Xà phù, cho dù là phi kiếm c tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể cản được một hai.
Nghe nói vậy, mắt Xuất Vân Tử sáng rực, lại lắc đầu, thịt mỡ ở quai hàm lúc lắc. Lâm Nhất lại lấy ra một khối ngọc giản, nói:
- Còn đây là Thổ Độn thuật, một trong ngũ hành thuật...
- Cái này... Ngọc Xà phù cũng là của ta à?
Trên mặt Xuất Vân Tử lập tức lộ ra vẻ tươi cười, thấy Lâm Nhất gật đầu, hắn vội vàng vươn tay ra rồi lập tức lùi về, cười hắc hắc.
Lâm Nhất cũng không trách móc, mà thuận tay ném Ngọc Xà phù và Thổ Độn thuật tới. Hai thứ này đối với một tu sĩ Luyện Khí mà nói thì quả thật là bảo vật phòng thân hiếm có, nhất là là Thổ Độn thuật đó lại càng bất phàm. Xuất Vân Tử biết hàng vội vàng vươn tay ra thu bảo bối lại, sau đó mới lấy ra một khối ngọc giản, có chút không nữ nói:
- Ta chính là là dùng Phân thân thuật này để lừa gạt tu sĩ Hắc Sơn tông...
Vươn tay ra thu ngọc giản của Xuất Vân Tử vào tay, Lâm Nhất nhướng mày, đây đâu phải là Phân thân thuật, rõ ràng là một pháp quyết của Ký Hồn thuật mà?
- Đừng có trừng mắt! Cách đối nhân xử thế của Xuất Vân Tử ta mà ngươi không tin à? Ký Hồn thuật này có thể sử ra Giả Huyết thệ, được xưng là tuyệt thủ của Phân Thân thuật.
Xuất Vân Tử cố phân trần. Lâm Nhất lại cúi đầu nhìn nhìn ngọc giản trong tay, một lúc sau, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Thấy thần sắc của Lâm Nhất đã dịu đi, tròng mắt Xuất Vân Tử lại đảo quanh, cười ha ha hỏi:
- Có phải là vật có giá trị không?
Đối phương nhẹ nhàng gật đầu, thịt béo trên mặt hắn run run, lẩm bẩm:
- Thế ta chẳng phải là chịu thiệt sao?