Vô Tiên

Chương 877 : Quả nhiên là ngươi




....

Lâm Nhất từ trong nhập định tỉnh lại, nhìn linh thạch dưới thân đã thành những mảnh vụn, thuận tay phất đi.

Ở góc mật thất, mảnh vụn linh thạch đã chất thành đống nhỏ. Lúc này mới hơn hai tháng, linh thạch đã tiêu hao mất hơn mấy chục viên, nghĩ lại thôi cũng khiến người ta líu lưỡi. Đây không phải là tu luyện, đây là đập linh thạch!

Lâm Nhất lại lấy ra chín khối linh thạch khảm vào trong tụ linh trận, hiện nay vốn liếng giàu có, hơn một ngàn khối linh thạch trên người đã đủ để tu luyện hai năm. Hơn một ngàn khối linh thạch đó! Thật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hai năm nay không ngừng bị người ta đuổi giết, cũng không ngừng giết người. Chạy chạy, giết giết, người vẫn sống sót nên linh thạch trên người cũng nhiều.

Bất kể nói như thế nào, trước mắt tu luyện chính là hành động bất đắc dĩ, không thể không làm. Sau khi tu sĩ trúc cơ, tu luyện càng hấp thu nhiều linh khí hơn, mới có thể khiến cho tu vi được củng cố, tiện đà thong thả đề thăng. Mà linh khí mình hấp thu vượt quá người thường mấy lần, hơn nửa là tiện nghi cho viên châu đó.

Cũng may là linh thạch rất nhiều, sau khi cho viên châu ăn no, tu vi bản thân cũng có thể thong thả tiến lên một bước nhỏ. Mà khiến người ta cảm thấy vui mừng là sau khi viên châu hấp thu linh khí lại tác động tới vận chuyển linh lực quanh người, khiến cho gân mạch xương cốt, thậm chí là da thịt cũng trở nên cứng cỏi hơn, khí lực cũng ngày một ngày tăng trưởng từ từ.

Chuyện kỳ quái trên người không ít, tạm thời cứ mặc nó thôi!

Bình phục lại tâm tư, lúc Lâm Nhất muốn nhập định lại thì nhận ra trong lầu các trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng người lắc lư, người tới chính là là Đông Phương Sóc đang mặc hỉ bào trên người. Ngày mừng, tân lang không động phòng lại chạy tới đây, hắn là muốn làm gì vậy?

- Sư phụ! Ngươi ở đâu? Ta đã dựa theo phân phó của ngài mà thành thân, công pháp tiên gia khi nào mới truyền thụ đây?



Đông Phương Sóc đi một vòng trong phòng, sờ soạng châm đèn, miệng không ngừng nhắc:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Trong hai tháng hai tháng này ta cũng không nhàn rỗi, vừa bái phỏng các đạo hữu chung quanh, vừa bận việc thành thân, chỉ cầu sư phụ sớm truyền thụ công pháp, đệ tử nóng lòng lắm rồi!

Chắc là cảm giác say chưa hết, Đông Phương Sóc ngồi trước bàn tròn lần mò đồ rồi rót, sau đó nhăn mắt oán giận nói:

- Sao lại là rượu? Ta đã ăn no căng cả bụng rồi, không uống nổi nữa.

Buông bầu rượu xuống, Đông Phương Sóc cầu xin nói:

- Sư phụ à! Ta biết ngài có thể nghe thấy ta nói mà! Những ngày này ta cũng không rảnh rỗi. Nghe nói, quận Lan Lăng có một đám người giang hồ đi ngang qua, tự dưng lại không thấy bóng dáng, đây là chuyện hai tháng trước; Có người nói nhìn thấy tiên nhân bay ở trên trời, nhanh như lưu tinh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, cũng không biết là thật hay giả; Một vị đạo hữu của ta muốn tới đạo quan ở ngoài mấy trăm dặm bái sư, hắn nói trên núi đó có một vị tiên trưởng pháp thuật thông huyền, rất là giỏi; Còn nữa... Còn nữa, hôm nay trên tiệc mừng còn xuất hiện hai người mặc đạo bào, nói là có việc tới đây, vài ba ngày nữa sẽ đi...

Hắn nói liên thiên một hồi, bên tai đột nhiên có người lên tiếng.


- Đêm động phòng, sao lại để tân nhân một mình? Đừng có ở đây lải nhải nữa...

Đông Phương Sóc lập tức nhảy dựng lên, nhìn xung quanh, kinh hỉ nói:

- Ha ha, sư phụ quả nhiên có ở đây. Vậy công pháp tiên gia mà ngươi đáp ứng khi nào mới truyền cho đệ tử?

- Đợi tới trước khi ta đi...


(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sư phụ không có thành ý rồi! Ngươi đã từng nói, trước khi ngươi đi, sau khi ta thành thân sẽ truyền tiên pháp, nhưng ta đã thành thân rồi...

- Vậy ta đã đi chưa?

- Sư phụ, xin ngài khai ân...


- Ta không phải sư phụ của ngươi, có gọi nhiều mấy cũng vô dụng. Hôm nay là ngày thành thân của ngươi, lúc động phòng lại không về, tương lai chẳng phải sẽ vứt vợ bỏ con sao?

- Cái này...

- Đi đi! Sớm ngày sinh quý tử.

Đông Phương Sóc ngây ra một lúc, giậm chân nói:

- Từ xưa có câu, tiên pháp không dễ cầu, chúng ta đừng chấp nhất! Cũng được, sư phụ, đệ tử đi đây...

Hắn lắc lư ra khỏi lầu các, phía sau chỉ còn lại ánh nến lắc lư...