Vô Tiên

Chương 873 : Nói thật




Hồng Nguyên Tử mặt trầm như nước, lạnh giọng nói:

- Không phải vì Lâm Nhất, mà là vì Chính Dương tông ta!

- Nhưng ngọn nguồn của tất cả những điều này chính là Lâm Nhất, sao không nói rõ với Hắc Sơn tông? Trục xuất tiểu tử đó ra khỏi sơn môn rồi thông truyền cả thiên hạ, lại phái người phối hợp cùng truy bắt, như vậy có thể tránh được một tai họa, chẳng phải tốt hơn sao?

Vệ Tòng giang tay nói.

Hồng Nguyên Tử nhìn đối phương, chưa mở miệng thì Yến Khởi đã lên tiếng:

- Lâm Nhất đến bây giờ vẫn tông tích chưa rõ, Hắc Sơn tông há có thể không biết? Dụng ý chân chính của bức tới tận cửa này, Vệ Tòng sư đệ không thể thật sự không biết chứ?

Hắn vừa dứt lời, tay đỡ râu ngẩng đầu nói:

- Huyền Thiên môn và Hắc Sơn tông đều vì Lâm Nhất mà hưng sư động chúng, chúng ta lại thờ ơ vứt hắn ra, hành động này không chỉ khiến đồng đạo trong thiên hạ nhạo báng, Chính Dương tông ta cũng không còn là Chính Dương tông nữa. Nếu như không tin, xin chư vị cứ chống mắt ra mà xem.

Yến Khởi vừa nói xong, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó thì một tiếng nổ nặng nề truyền đến, chấn cho toàn bộ Đan Dương sơn rung chuyển. Ngay sau đó một giọng nói già nua nhưng lại khí thế hùng hồn xuyên qua phong sơn đại trận vang lên trên đỉnh đầu mọi người.



- Thời gian đã đến! Nếu không giao người, lão phu sẽ trở mặt!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Giống như thiên uy hàng lâm, sự sợ hãi khôn kể lập tức bao phủ trong lòng mọi người, trên thiên đài lập tức là một mảng rối loạn.


- Ầm!

Một tiếng hết giống như sấm mùa xuân vang lên, thiên địa mờ mịt biến mất, trên thiên thai rơi vào yên tĩnh. Tông chủ Hồng Nguyên Tử tiến lên một bước, trầm giọng quát:

- Ta có phong sơn đại trận không gì phá nổi, các ngươi không cần phải hoang mang! Yến Khởi, Lãnh Thúy, Vệ Tòng, ba người các ngươi theo ta đến sơn môn; Cơ Bá, Thường Tụng, dẫn các đệ tử bảo vệ trận pháp! Cổ Tiễu dẫn các đệ tử còn lại rút về hướng đông bắc Thiên Cơ phong.

Hồng Nguyên Tử trước nay luôn ít lời, lúc này giống như đổi thành một người khác. Khí thế trầm ổn mà xúc tích của hắn khiến Chính Dương tông trên dưới trong lòng chấn định. Phu phụ Yến Khởi nhìn nhau, thầm gật đầu trước sự quyết đoán của tông chủ sư huynh, lúc hai người đang định tế ra phi kiếm liền thấy Vệ Tòng đột nhiên xoay người phất tay hô:

- Chậm đã!


Các đệ tử dưới đài không biết có chuyện gì xảy ra, ai nấy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.

Sáu người còn lại Trên đài đều biến sắc, bước lên một bước về phía trước, Yến Khởi lớn tiếng hỏi

- Vệ Tòng, trong lúc nguy cấp như vậy ngươi chẳng lẽ lại sợ chết à?

Thần sắc của Vệ Tòng nghiêm lại, chân giật lùi một bước, lập tức cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói:

- Lúc sinh tử tồn vong, bất cứ việc gì đều do tông chủ sư huynh một lời mà quyết, Vệ mỗ sao dám làm trái không theo! Chỉ có điều, trước lúc tự dưng phải liều mạng với một tu sĩ Nguyên Anh, sao không nói ra tình hình thực tế với hắn? Chư vị sư huynh sư đệ, đừng nhìn ta như vậy, để ta nói hết đã.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lại lui về phía sau một bước, Vệ Tòng hừ một tiếng, nói tiếp

- Nếu Công Dã Kiền là người hiểu lý lẽ, Đan Dương sơn ta có lẽ có thể tránh được một trường kiếp nạn. Nếu hắn cố tình làm bậy, cùng lắm thì xé rách da mặt là được. Chuyện cực nhọc này không dám làm phiền các vị, vì kế an nguy của trên dưới Chính Dương tông ta, ta sẽ tự mình đi một chuyến.


Hồng Nguyên Tử mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Vệ Tòng, nhất thời do dự không quyết. Đối phương dù sao cũng là các chủ Thiên Khu các. Lại là sư huynh đệ đồng môn nhiều năm, nói năng không cẩn thận một chút là sau này khó có thể ở chung. Không đợi hắn lên tiếng, ánh mắt của Vệ Tòng lướt qua sáu người đang có địch ý rất nặng, cười ha ha một tiếng rồi xoay người đạp lên cầu vồng kiếm, cao giọng hô

- Người của Thiên Khu các theo ta!

Vừa dứt lời, trong đám người có mấy vị tu sĩ Trúc Cơ bay ra.

Nhìn Vệ Tòng đi xa, hai hàng lông mày Yến Khởi nhíu chặt, hắn ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói với Hồng Nguyên Tử và Lãnh Thúy:

- Ta tới sơn môn xem thế nào, các ngươi cẩn thận nhé, đề phòng có biến. Hồng Nguyên Tử gật đầu nói:

- Để cho cẩn thận, ta sẽ đi cùng với ngươi, Lãnh Thúy ở lại chiếu khán cho môn hạ đệ tử.

Hắn căn dặn mấy vị các chủ còn lại rồi cùng Yến Khởi bước lên cầu vồng kiếm bay về phía Thiên Khu phong, mà Thiên Khu phong thì chính là ở sơn môn.