Lâm Nhất quay đầu, lơ đễnh cười nói:
- Tiên nhân chân chính... ?
- Có thể không phải tiên nhân chân chính...
Sợ đối phương sẽ khinh thị mình, Đông Phương Sóc lại nói thêm:
- Vị Dịch Lục tiên trưởng kia là hạng người pháp lực thông truyền, người không phận sự khó có thể tới gần. Chỉ có điều, tổ tiên của Đông Phương gia ta sao có thể là người phàm được...
Nói tới đây, Đông Phương Sóc bỗng nhiên im miệng không nói tiếp, có chút chột dạ quay đầu nhìn về phía buồng nhỏ trên tàu. Tiếp đó, y nhún nhún vai với Lâm Nhất, dáng vẻ cao thâm lại bất đắc dĩ, nói:
- Tổ phụ đại nhân có lệnh, con cháu không được đề cập tới chuyện cũ của gia tộc. Thế sự phí hoài, có khóc cũng không làm được gì!
Đông Phương Sóc không nói, Lâm Nhất tự nhiên cũng không hỏi. Hắn chỉ cười nhạt một cái, quay đầu nhìn y.
Còn nghĩ bất đắc dĩ nói lên mấy câu như vậy, tỏ vẻ thân thế của mình bất phàm. Nhưng vẻ mặt của đối phương như thế làm Đông Phương Sóc có vẻ hơi thất vọng.
Dòng sông gió thổi vi vu, mái chèo đạp nước đẩy thuyền đi về phía trước, làm năm ba người cầm lái bận bịu không ngừng. Ngoài ra, còn có năm sáu người của tiêu cục Kiều gia hộ tống theo thuyền. Mộc Đầu kia cũng có mặt, đang cầm một thanh cương đao, khuôn mặt hưng phấn, sau khi chào hỏi với Lâm Nhất, gã canh giữ ở đuôi thuyền, có vẻ rất cần cù. Sư phụ Kiều Thiện ở một bên, không quên thỉnh thoảng dặn dò vài câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên quán của Đông Phương gia ở Sở Kỳ quận của Thần Uyên huyện, chuyến này chính là đi tới huyện thành Thần Uyên cách đây ngoài trăm dặm, cũng là chỗ nhà cũ của Đông Phương gia. Tuy Đông Phương Sóc muốn nói lại thôi nhưng Lâm Nhất vẫn đoán được chút gì đó. Chỉ có điều, đến tột cùng là như thế nào, còn phải đích thân tới đó chứng thực một phen đã.
Thuyền đi sau hai canh giờ thì tới giờ ăn cơm. Vốn tưởng rằng có thể theo Đông Phương Sóc ăn một bữa cơm canh phong phú, ai ngờ y lại báo rằng đang bích cốc*, một mình chạy vào buồng nhỏ ngồi, kỳ danh là “Tử ngọ tọa”, chính là tu luyện vào giữa trưa. Lâm Nhất gượng cười lắc đầu, một mình ngồi ở mũi thuyền ngắm phong cảnh.
*Dịch từ tiếng anh là BIGU – Thuật nhịn ăn để đạt được sự siêu việt, bất tử. Ở Trung Quốc có thể gọi là “tránh hạt”.
Người của tiêu cục đều ăn lương khô mang theo người, nhìn thấy Lâm Nhất một thân một mình quẫn bách, Kiều Thiện liền tới chia sẻ đồ ăn. Đi ra khỏi nhà không dễ dàng, lại còn chia sẻ đồ ăn của mình cho người khác. Huống chi, chuyện ăn uống với hắn chỉ là làm dáng mà thôi. Lúc đang lưỡng nan, Đông Phương Yến kia làm người cũng không tệ lắm, truyền đầu bếp đưa một phần cơm tới.
Lâm Nhất lướt qua cơm nước rồi liền ngừng lại, đành thuận nước giong thuyền, đưa cho thầy trò Kiều Thiện cùng nhau ăn chung. Hành động lần này của hắn đổi lấy khuôn mặt tươi cười của Mộc Đầu, lại khiến Đông Phương Yến không cho là đúng. Một “tiên nhân” khác đang ngồi bích cốc, vị “tiên nhân” này chẳng qua cũng là một tên mạo xưng là tiên nhân mà thôi.
...
Sau giờ ngọ, mặt trời bị che lấp, bầu trời bị một tầng mây đen thật dầy bao phủ.
Ngẩng đầu nhìn trời một chút, Lâm Nhất xoay người đánh giá. Không thấy bóng dáng của Đông Phương Sóc đâu, còn tưởng chưa tỉnh lại từ trong nhập định nữa. Thoáng lưu ý mới phát giác ra y đang ngủ trong khoang thuyền.
Thuyền đi bình ổn, mấy người của tiêu cục cũng dễ dàng hơn. Kiều Thiện tới đầu thuyền, không quên xoay người nhìn thoáng qua Mộc Đầu ở đuôi thuyền, cười ha hả với Lâm Nhất, chắc là rất thỏa mãn đối với đồ đệ của mình.
- Kiều sư phụ, huyện thành Thần Uyên chỉ có lộ trình khoảng trăm dặm, đi thuyền hai ngày là tới được rồi, hà đạo lại bằng phẳng, thuyền đi an ổn, vì sao còn phải cần tiêu cục hộ tống thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nhất bắt chuyện với Kiều Thiện, ngồi xuống nói.
- Ha ha, lời nói của Lâm công tử có lý!
Kiều Thiện rất tùy ý ngồi xuống, cương đao cũng không buông tay. Gã nói:
- Quan lại nhân gia có tiêu cục hộ tống, trên đường đương nhiên là giảm sự mạo hiểm đi nhiều. Chúng ta giữ bình an cho người khác, thuận tiện cũng có thể kiếm thêm tiền bạc. Đây cũng là nghề nghiệp của tiêu cục ta... Nhưng mà, những ngày gần đây, trong giang hồ cũng không quá bình ổn đâu.
Lâm Nhất tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, Kiều Thiện nói thêm:
- Ta cũng chỉ nghe tin vỉa hè thôi, có điều chuyện này cũng truyền đi khá mơ hồ, Lan Lăng quận của Đại Hạ không biết ngươi từng tới chưa...
Kiều Thiện nói không rõ lắm, nhưng Lâm Nhất vẫn nghe rõ. Gần đây Lan Lăng quận có một đại phái giang hồ tên là “Nhất Nguyên môn”, môn chủ chính là một người trẻ tuổi, một thân võ công biến hóa khôn lường, không có đối thủ trong chốn giang hồ Lan Lăng. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, y liền đuổi Lan Lăng Minh ra khỏi Lan Lăng quận.
Lan Lăng Minh từng uy danh hiển hách trong chốn giang hồ Đại Hạ lại bị người ta đuổi cho không còn nhà để về, sau đó đi tới Sở Kỳ quận. Người này không chịu bỏ qua, liền vung tiền bạc chiêu nạp kỳ nhân dị sĩ xung quanh, muốn cùng quay lại Lan Lăng quyết thắng bại với Nhất Nguyên môn.
Tục truyền, môn chủ của Nhất Nguyên môn còn trẻ tuổi, không chỉ là một tiên thiên đại cao thủ, lại đao thương bất nhập, đều là bởi vì có tiên pháp hộ thân. Vì vậy, nhân sĩ giang hồ nghe tin đều lập tức hành động, khắp nơi tìm kiếm đường tắt để trở thành cao thủ. Chỉ có điều, tiên môn xa xôi mà không thể chạm đến, đám người nhà giàu này liền bị một số người theo dõi.
Trong hào môn vọng tộc, ai mà không có một vài trọng bảo truyền lại cho đời sau, nói không chừng sẽ có bảo bối tiên gia lưu truyền lại. Kết quả là, giang hồ của Sở Kỳ quận trở nên rung chuyển. Đông Phương lão tiên sinh sợ trên đường không yên ổn, đó cũng là căn nguyên mà tiêu cục phải hộ tống. Mắt thấy sắp tới nhà rồi, vốn dĩ thuê tiêu cục đã phải đi vòng vèo, tiêu cục nhỏ như Kiều gia liền tiếp nhận một chuyện làm ăn như thế.