Vô Tiên

Chương 854 : Dã độ thuyền hoành




Từ trên cầu thấy mấy người này đi tới, có lẽ là đã đi đường mệt mỏi liền tới trước cửa nhà trọ, tìm một cái bàn ở sát đường, ngồi xuống, vẫn không giảm hứng thú cười nói. Tiếng cười tiếng nói, đương nhiên không thể qua được tai nghe mắt thấy của Lâm Nhất.

Đây là người một nhà, hoặc có lẽ là ba tổ tôn. Lão giả là quan viên trí sĩ về quê dưỡng lão. Còn một nam một nữ kia là tôn tử và tôn nữ, là hai huynh muội.

Xác nhận bởi vì đã rời nhà nhiều năm, lão giả một đường đi tới, cảm khái rất nhiều, đều nói chút chuyện cũ chia sẻ với hai vãn bối.

- Mới thời gian một cái chớp mắt thôi đã hơn mười năm trôi qua rồi! Có thể nói là giọng nói quê hương chưa đổi, tóc mai đã bạc... ha ha! Sinh thời có thể lá rụng về cội là một chuyện may mắn rồi!

Lão giả vuốt câu nói một câu, tiếp đó nhận chén trà mà tỳ nữ đưa tới, lại nói với tôn nữ ở bên cạnh:

- Năm đó, Đông Phương gia của ta cũng là hào môn vọng tộc! Không ngờ, thế hệ con đã mất, thế hệ cháu cũng chỉ còn hai đứa các cháu mà thôi.

Từng là hào môn vọng tộc? Xem ra vị lão tiên sinh này làm quan một đời thanh liêm, đây xác thực là một người đọc sách lấy học vấn lập nghiệp chân chính.

Ngồi ở bên cạnh, nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, nhưng lại làm người khác ngoài ý muốn vì đang mặc một bộ đạo bào. Lúc này, y nở nụ cười nói:

- Tổ phụ chớ buồn! Có cháu cùng Yến nhi hầu hạ dưới gối, tự có cảnh gia đình vui vẻ!

Cô gái trẻ ở một bên cũng mở miệng trấn an:

- Đại ca nói không sai! Đông Phương gia khác sẽ có ngày hưng thịnh!



Nhìn thấy hai tiểu bối hiểu chuyện, lão giả cười ha ha, không ngoài ý muốn, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Tiểu Sóc à! Thành gia mới có thể khai chi tán diệp, người lớn thịnh vượng mới có thể trọng chấn gia nghiệp! Cháu ấy à, vẫn nên sớm tìm một mối hôn sự, để lão nhân ta hết một mối tâm bệnh mới được.


- Tổ phụ, đại ca của con một lòng một dạ tầm tiên vấn đạo, nào còn có thời gian thành gia nữa!

Nữ tử oán trách một câu, lại nói với nam tử kia:

- Đại ca, huynh không ngại thì thành gia trước, sau khi có con nối dòng thì lại đi tu đạo cũng không muộn!

Cô gái này mặc váy dài màu khói, dung mạo xinh đẹp, tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ đại gia khuê tú, nói tới nói lui, giọng nói ngọt động lòng người. Chỉ có điều, sau khi nam tử nghe thì mặt hiện lên sầu khổ, lắc đầu nói:

- Tu đạo sao có thể thành gia? Thành gia rồi thì làm sao có thể tu đạo được?

Cạch! Lão giả bỗng nhiên đặt tách trà lên bàn, thần thái uy nghiêm nói:

- Đâu ra mà nhiều lời như vậy! Bất hiếu có ba loại, không có hậu nhân là tội lớn nhất. Sau khi về nhà sẽ tìm một mối hôn sự cho cháu. Cứ quyết định vậy đi!


Nam tử kia không dám ngỗ nghịch, nhưng lại trừng mắt về phía muội muội, đối phương thì hất cằm lên, như đang thị huy mà hừ một tiếng. Thần sắc y ngẩn ra, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Ba tổ tôn lại nói chuyện thêm một hồi, liền men theo đường phố đi tới một cái dịch quán. Lâm Nhất còn đang đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt rơi vào trên hai người ăn mặc quần áo hán tử. Đông Phương? Không phải trùng hợp như vậy chứ! Còn nữa, hai người này... đang nhỏ giọng thì thầm cái gì... cuối cùng vẫn đuổi theo...?

...

Ở bên hồ nước nhà lão Kiều, Lâm Nhất từ trong miệng Mộc Đầu biết được rất nhiều thứ hữu dụng. Nơi này, sai dịch hay thôn phụ đều biết có thần tiên tồn tại. Thần tiên ở phương nào? Ở núi sâu hay ở trên trời, chưa ai tận mắt thấy được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Biết những thứ này, Lâm Nhất an tâm hơn không ít. Hiện nay hắn hiểu, bầu trời này chưa chắc không có cao thủ tu tiên bay qua, tu sĩ ẩn mình trong đám người, hắn cũng không phải là một ngoại lệ. Tiên phàm lẫn nhau, không gặp nhau, lại thêm không khí bình an yên lành, chắc là dáng vẻ vốn có của thế gian này.


Trong nhà trọ của Kiều gia, Lâm Nhất nhàn nhã ở lại hai ngày. Chỉ là, toàn bộ Kiều gia trấn đều ở trong thần thức của hắn, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, hắn đều rõ như lòng bàn tay.

...

Một ngày, trời đã tảng sáng, Kiều gia trấn còn bao phủ trong một tầng sương mỏng. Bến tàu ở cửa trấn, trên mặt nước vụ khí hòa hợp, có một con thuyền khoảng bốn năm trượng cập bến. Hà đạo của vùng sông nước phần nhiều là thuyền tam bản, cố nhiên, loại thuyền này có thể gọi là thuyền lớn rồi.

Người đi thuyền chính là quan viên trí sĩ của Đông Phương gia, đi theo hộ tống chính là đám người của tiêu cục Kiều gia. Mọi người đến đông đủ, người cầm lái gần chỗ lái thuyền, trên bến tàu xuất hiện một nam tử mặc áo xanh.


Ba tổ tôn Đông Phương đứng ở mũi thuyền, đang xem xét vùng sông nước đầy sương mỏng, nhìn thấy một người trẻ tuổi như thế xuất hiện ở trên bến cảng cũng không để ý tới, lại đột nhiên nghe hắn hô một câu:

- Kiều sư phụ có ở đó không? Lâm mỗ nhận lời mời mà đến.

Kiều Thiện đang bận rộn ở đuôi thuyền nghe xong vội vàng tìm tới đầu thuyền, cười ha ha nói:

- Hóa ra là Lâm công tử! Xin đợi chút!

Gã quay đầu lại lên tiếng chào hỏi với người đồng hành phía tiêu cục, lại đi tới trước mặt của lão nhân Đông Phương, nói:

- Đây là một vị thư sinh đi du học, muốn thuận tiện đi cùng thuyền, không biết Đông chủ có thể tạo điều kiện thuận lợi không?

- Ồ! Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, đây là một chuyện tốt mà, mau mời!