Vô Tiên

Chương 852 : Nghĩa hiệp Lôi Minh




Diệu thuật này ấy à, chỉ là thần minh hoặc khuyên răn người ta, tâm hồn chợt tự ngộ ra thiên đạo thì không phù hợp với thứ này, thường truyền cho hiền giả.

Đây là cái gì? Khẩu quyết hay là công pháp?

Không phải thiên đạo, không phải địa bảo, ta sao dám tàng tư. Lấy “Động Chân kinh” truyền lại đời sau, người có tâm thể thái thượng sẽ có thể khiến người đó thành đạo, mỗi người đều trở về bản chất thật.

“Động Chân kinh”? Đây là một loại kinh văn, thông thiên là lý chí đại đạo, giảng thuật là những cảm ngộ khác nhau trong các tầng tu luyện.

Đây gọi là thần minh hoặc có thể gọi là khuyên răn người ta, tâm hồn cũng có thể chợt tự ngộ được. Người tu tập cần nhớ kỹ trong ngực, thể ngộ nhiều lần. Nếu bị mây mù che mờ, nghĩ tới nghĩ lui, nặng suy nghĩ, nếu nghĩ không thông, quỷ thần sẽ nhìn thông. Nếu không có lực quỷ thần, chân thành cũng có thể.

Kinh nghĩa mờ ảo huyền diệu như vậy, “Động Chân kinh” này khiến người ta trong chốc lát không hiểu rõ được. Nhưng chí bảo của Huyền Thiên điện sao có thể là phàm vật được? Cho dù là có hay không, nó tồn tại sâu trong thức hải, sẽ không thể đánh mất hoặc là quên đi được.



Từ đã! Tầng cảm ngộ khác nhau?

Lâm Nhất nhắm nghiền hai mắt, bỗng nhiên nhíu mày, tinh tế lật xem kinh văn. Tu sĩ tu luyện sơ kỳ, không ngoài luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hóa hư, còn “Động Chân kinh” lại chia tu vi tiên thuật thành ba tầng thượng – trung – hạ. Tầng hạ chính là mượn linh khí của thiên địa, phù trợ, thai nghén khí tức, lấy luyện khí khí hóa thần công, chia làm ba bước Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể; tầng trung là Phạn Thiên tứ cảnh, tầng thượng chính là Động Thiên tam cảnh; mà sau đó, còn mơ hồ nhắc tới một loại là La Thiên cảnh, đã vượt qua phạm trù tam quan tiên thuật. Mà cuối kinh văn này ký một chữ “Khuê”, rốt cục có ý nghĩa như thế nào thì hắn không thể nào biết được.


Thần minh hoặc khuyên răn người ta, tâm hồn sẽ chợt tự ngộ đạo pháp, tự nhiên, có nghĩa là nước chảy thành sông, không cần nặng suy nghĩ.

Tia nắng dần tắt, hoàng hôn phủ xuống, Lâm Nhất vẫn còn nhắm hai mắt giống hệt như đang ngủ mê. Chỉ có khóe miệng đang nhẹ nhàng nhúc nhích, dường như đang nói thầm cái gì đó, giống như nói mê. Cho tới khi Kiều Mộc Đầu quay lại, hắn mới bỗng nhiên mở mắt, thần sắc mê mang lại thêm mấy phần thư thái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dùng cơm tối xong, Lâm Nhất nói vài chuyện sinh hoạt thường ngày với phụ tử lão Kiều, sau đó liền mượn cớ đầu thu khô nóng, mượn cái chiếu cỏ cùng Mộc Đầu đi tới bên hồ nước, ngồi hóng gió.

Lúc này khí trời đầu tháng tám, một vầng trăng non treo cao, gió đêm thổi qua thoải mái, bốn phía hồ nước có côn trùng kêu vang rộn ràng, thỉnh thoảng có ánh lưu huỳnh lập lòe, hứng thú dạt dào.

Hai người tuổi tác xấp xỉ nhau ngồi trên chiếu, Mộc Đầu là người có tinh thần thoải mái, tốt bụng, giọng nói chuyện không ngừng vang lên. Còn Lâm Nhất thì mỉm cười, thỉnh thoảng phụ họa hai câu, trong thần sắc lại như có điều suy nghĩ.

Huyền Thiên môn nhất định sẽ không ngừng lại, Hắc Sơn tông cũng muốn bỏ đá xuống giếng, lúc này Linh Cốc không chừng đã trở thành hiểm địa rồi, chí ít, lúc này không trở về được. Nếu không, sợ là chưa đến Chính Dương tông liền bị người ta đuổi giết rồi.


Chính Dương tông sẽ đối đãi với mình thế nào? Không biết. Trong Huyền Thiên cảnh, thời điểm cuối cùng, thái độ của Yến Khởi khác thường, tính tình cũng trở nên khó lường cũng khiến người ta đoán không ra tâm tư của gã. Nếu như Chính Dương tông cùng Huyền Thiên môn thực sự cùng liên thủ, sợ là mình không có đất đặt chân ở Đại Hạ nữa!


Suy nghĩ một lát, xem như là đại khái biết được “Động Chân kinh”. Bộ kinh thư này không có lợi ích gì lớn đối với người có tu vi thấp, ngược lại, tu vi đủ cao sẽ thu được càng nhiều ích lợi từ nó. Nội dung trong kinh văn quan trọng, đối với những lão gia vô vọng với Nguyên Anh này có ngụ ý phi phàm, nói không chừng có thể cảm ngộ ra một chút, tu vi sẽ lên một tầng cao mới.

Chỉ là, chắp tay dâng “Động Chân kinh” lên là có thể có được một đời an nhàn ở Chính Dương tông sao? Nếu như vậy, chẳng bằng đưa cho Huyền Thiên môn, hoặc là công khai khắp toàn thiên hạ. Còn dám Dư Hành Tử và Công Dã Bình vẫn không bỏ qua cho mình, cuối cùng phải giao tất cả mọi thứ trên người mình ra, có thể đổi về một cái mạng hay không còn chưa biết được! Dưới cái nhìn của bọn họ, tất cả trên người mình đều là trộm từ Huyền Thiên môn họ.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*! Cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!

*Một người vốn không có tội, nhưng lại sở hữu thứ quý giá mà thân phận của người đó không xứng có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, thành ra có tội

Tu vi thấp kém, cho dù chỗ để nói lí lẽ cũng không có. “Không thành tiên môn, khó khăn mà tung hoành Đại Hạ, ba cái long trâm sẽ hợp lại làm một”, lúc luyện chế long trâm, Lan Kỳ Nhi đã ám chỉ với mình như thế. Là khích lệ cũng vậy, là thể hiện tình cảm cũng thế, chẳng qua là thể hiện một đạo lý, đó chính là dùng tu vi, dùng thực lực để nói chuyện.