Vùng rộng khoảng mười trượng này không có cửa ra vào, không có cửa sổ, trên lang trụ và nền đất khảm vô số huỳnh thạch, giồng như trăng sao trên bầu trời chiếu rọi bốn phía sáng ngời. Thạch đài huyền không ở giữa là nơi bày bố pháp trận, cũng không có gì lạ cả. Chỉ là bốn phía trống trải làm mảnh long giáp nhỏ rất bắt mắt.
Đều là bởi vì nguyên nhân thương thế chưa lành, nghỉ ngơi trong khoảnh khắc, Lâm Nhất vẫn cảm thấy có chút uể oải. Nhìn thấy đám Dư Hành Tử đã đi được xa hai trượng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa thi triển “Huyễn Đồng” thuật, tìm kiếm con đường dưới chân.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, có lẽ là trong lúc đi có điều tâm đắc, mấy người Dư Hành Tử tiến triển khá ổn, đã đi về phía trước xa mười trượng. Mà lúc này, Lâm Nhất đã tới trước thạch đài huyền không. Thấy thế, mấy người này có chút gấp gáp.
Sáu người này xếp thành một hàng, Đạt Mông đi ở phía trước nhất, sau đó chính là Dư Hành Tử, Uổng Xích, Yến Khởi, Quyền Vưu và Công Dã Bình. Giẫm lên vết chân của nhau đi về phía trước, không thấy có gì đáng ngại.
Chẳng biết tại sao, nhìn bóng lưng của Yến Khởi ở phía trước, trên mặt của Công Dã Bình lại hiện lên một nụ cười lạnh. Sau khi miệng y niệm vài câu liền tỏ ra vô sự, tiếp tục cẩn thận lưu ý thân hình và bộ pháp của người phía trước, không quên sử dụng thần thức kiểm tra bốn phía.
- Ồ! Tiểu tử kia sắp lấy được long giáp rồi!
Uổng Xích đột nhiên kinh hô lên một tiếng, dẫn tới ba người Dư Hành Tử, Yến Khởi và Quyền Vưu đều ngẩng đầu lên nhìn theo. Còn ông ta và Đạt Mông cũng bắt đầu trở nên cẩn thận hơn, căn bản không để ý tới Lâm Nhất, dưới chân mỗi người đều mượn cơ hội đi nhiều thêm một bước.
Long giáp trên thạch đài được trận pháp bao phủ, dáng vẻ Lâm Nhất đang gãi đầu khổ sở.
- Hừ! cố làm ra vẻ huyền bí!
Dư Hành Tử hơi bất mãn hừ một tiếng, sắp sửa nhấc chân lại đột nhiên nhận ra không bình thường. Ông ta lớn tiếng quát:
- Đạt Mông, ngươi đang đùa cái gì thế hả?
Yến Khởi cũng phát giác được hành động của Uổng Xích phía trước có chút dị thường, gã đứng tại chỗ không vội bước chân đi về phía trước, chỉ lạnh lùng dựng hai chân mày lên. Quyền Vưu bị ép ngừng lại theo, nhưng có chút không hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc giọng của Dư Hành Tử vừa dứt, Uổng Xích bỗng nhiên xoay người, há mồm phun ra một thanh phi kiếm bay thẳng về hướng Yến Khởi. Vốn tưởng đột nhiên làm khó dễ sẽ một kích thành công, không ngờ đối thủ tựa như đã sớm có phòng bị, giơ tay lên đã có một tia kim quang nhào tới.
Trong lòng ngẩn ra, không đợi Uổng Xích ứng biến lại, Chính Dương Kim Long thủ của Yến Khởi đã gào thét sinh uy, bắt đầu sau mà tới trước. Ông ta vội vàng muốn bứt ra tránh né, sắc mặt lại bỗng nhiên đại biến. Chỉ cảm thấy một luồng khí cơ vặn vẹo, cảm thấy hoa mắt, thân đã hãm vào trong thiên địa đầy hàn ý.
Chỉ có ánh sáng lóe lên, Uổng Xích liền biến mất trước mặt mọi người.
Đạt Mông trong lòng có quỷ, chỉ đành ngây người ngay tại chỗ. Dư Hành Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn y, cũng không làm gì vì tình hình sau lưng. Yến Khởi thì đang nhàn nhã thu hồi Kim Long thủ, gương mặt là nụ cười nhạt. Quyền Vưu đã nhìn thấu sự kỳ quặc, nhưng chỉ là quặm mặt lại không lên tiếng, coi như bàng quan.
Uổng Xích chẳng qua là thoáng động tới cấm chế đã lập tức bị nuốt chửng. Aiz! Công Dã Bình bất đắc dĩ lắc đầu, thần sắc trong con ngươi âm lạnh.
- Hừ! Muốn ám toán Yến mỗ, không phải là gieo gió gặt bão sao! Kết cục của Uổng Xích chính là gieo gió gặt bão!
Yến Khởi trầm giọng nói một câu, tay vuốt râu ranh, ngạo khí dày đặc nói với Đạt Mông:
- Đạt Mông! Ngươi muốn đi về phía trước không? Hay là muốn động thủ? Nhanh chóng quyết định cho thỏa đáng!
Thần sắc biến ảo, Đạt Mông trao đổi một ánh mắt với Công Dã Bình, chỉ đành quay người lại mà đi, tiếp tục suy nghĩ cấm chế trước người.
- Ha ha! Cầu cho Uổng Xích đạo hữu nhiều phúc nhiều thọ!
Tất cả mới vừa rồi đã rõ ràng trong lòng, Dư Hành Tử không mất đi cơ hội mà chêm vào một câu. Không có ai so đo với ông ta, bản thân mỗi người càng cẩn thận dưới chân hơn.