Chỉ thấy trong mây mù, một chùm sáng chói mắt bỗng nhiên tỏa ra, như vầng mặt trời trên không trung. Trong ánh sáng bao chùm vạn dặm chậm rãi hiện ra thân ảnh của một đôi nam nữ. Nữ tử toàn thân áo trắng phiêu dật, dung mạo thoát tục, thu thủy như thần. Nam tử mặc áo bào tro, tướng mạo trẻ tuổi, dáng vẻ mi thanh mục lãng, khóe môi khẽ nhếch, trong thần sắc bình thản mà tùy ý có vài phần khí độ xuất trần. Hai người này sóng vai mà tới, thần thái vô cùng thân thiết, lúc hiện thân hơi có vẻ kinh ngạc, lập tức liền song song bay về phía ba người ở phía dưới đang trợn mắt há mồm.
- Sư phụ!
Thu Thái Doanh đã ngạc nhiên kêu một tiếng, rồi lại lập tức dáng vẻ không biết làm sao, mắt chỉ lo vòng vo hết nhìn sư phụ lại nhìn Lâm Nhất.
Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn dù sao cũng lớn hơn mấy tuổi, hiểu biết cũng nhiều hơn chút. Nhìn thấy thần thái của hai người tự nhiên xuất hiện, hai người kinh ngạc trong lòng, trên mặt vẫn mang theo thần sắc mừng rỡ tiến lên đón, hành lễ hỏi han.
Lâm Nhất và Lan Kỳ Nhi đi xuyên qua mây mù ở cuối thung lũng, cũng không nghĩ tới sẽ đi tới đây, vừa nhìn thấy ba người Ngọc Lạc Y bình yên vô sự làm người ta vui mừng. Chỉ là trong thần sắc của đối phương có vài phần xấu hổ cũng đều thu hết vào mắt. Hai người đều lơ đễnh không để lại dấu vết cách xa nhau, mỗi người đều tự hạ xuống.
Giữa Lan Kỳ Nhi và đồ đệ không tránh khỏi phải nói mấy câu, Ngọc Lạc Y lại nhìn Lâm Nhất thần thái sáng láng trước mắt, lại liếc mắt nhìn bóng lưng của tiên tử Huyền Thiên môn, không nhịn được nở nụ cười hiểu ý.
- Lâm Nhất...
Mộc Thiên Viễn chắp tay một cái, sắp mở miệng nói lại không biết phải nói cái gì cho phải, chỉ đành gượng cười lắc đầu. Trong một tháng ngắn ngủi, lần nữa đối mặt với Lâm Nhất, gã cảm khái cảnh còn người mất. Trong thần vận nội liễm của đối phương rõ ràng có khí thế không giống với ngày xưa làm người ta không dám nhìn thẳng, mặc dù là tới gần một chút cũng làm lòng người ta thấy khiếp đảm.
Có vài phần không cam lòng lại có vài phần may mắn, còn có mấy phần ngoài ý muốn! Trong lúc nhất thời, trong đầu Mộc Thiên Viễn trăm nghìn cảm xúc. Lâm Nhất này cùng tiên tử Huyền Thiên môn kia rõ ràng là dáng vẻ tình đầu ý hợp. Mới tách ra một tháng, mình ngày nào cũng phải hoảng loạn, còn hai người này chắc là có một thời gian vui vẻ khác!
Mới vừa rồi động tĩnh quá lớn, lúc này bầu trời đã quang đãng sáng sủa, mây mù đã tiêu tan, hồ nước lại khôi phục lại dáng vẻ lúc trước. Lâm Nhất quay người đánh giá bốn phía, thầm nghĩ, bốn cái thạch trụ như thể chỗ trận pháp, cũng là cửa ra của thung lũng, khá là thần kỳ. Chợt thấy thần sắc của Mộc Thiên Viễn hơi khác thường, hắn nhíu mày một cái, không mất đi sự ân cần, hỏi:
- Thiên Viễn không sao đấy chứ?
Nghe tiếng, nhìn thấy con ngươi của Lâm Nhất trong suốt nhìn mình, trong đầu Mộc Thiên Viễn trở nên rõ ràng. Gã âm thầm tự trách, nở nụ cười với hắn. Sau khi nói mấy câu kể rõ ngọn nguồn còn nói thêm:
- May mắn tới được đây nhưng lại không biết đây là chỗ nào, bọn ta đang do dự...
- Để ta xem thử...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói một câu, Lâm Nhất chân đạp kiếm hồng bay lên, chỉ một thoáng đã nhảy vọt lên giữa không trung. Mộc Thiên Viễn âm thầm thở ra một hơi, thần sắc mang theo vài phần kính phục ngẩng đầu nhìn theo.
Sau khi vào Trúc Cơ, thần thức của Lâm Nhất đã gần trăm dặm. Tĩnh tu một tháng trong thung lũng, có thể nói là vừa vặn đúng dịp. Tu vi hơi tiến bộ, lúc này thần thức của hắn có thể ra ngoài trăm dặm, tương đương hoặc không kém bao nhiêu so với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ tầm thường.
Thân ở trên không trung, tình hình chung quanh thu hết vào mắt. Chốc lát sau, Lâm Nhất quay lại, đám Lan Kỳ Nhi đã dừng lại bàn nhau, đều mang vẻ mặt hỏi thăm nhìn hắn.
- Lâm... Lâm tiền bối có phát hiện gì không?
Thần sắc của Thu Thái Doanh có chút nhăn nhó, nhưng cũng cố tỏ vẻ thong dong, ánh mắt để ý tới sắc mặt của sư phụ đang đứng cạnh.
Lâm Nhất không nói gì mà cười cười, nhìn thoáng qua Lan Kỳ Nhi, thấy đối phương gật đầu ra hiệu, hắn mới mở miệng nói:
- Nơi này đã là địa giới của Huyền Thiên cảnh, cách Huyền Thiên điện không xa nữa...
- Chúng ta di chuyển gần ba tháng trong Huyền Thiên tiên cảnh, cuối cùng tới được đây! Xác thực là không dễ dàng...
Nhớ lại đồng môn đã chết cùng kiếp nạn gặp phải, Ngọc Lạc Y khẽ thở dài một tiếng. Mộc Thiên Viễn có chút thất thần, cho dù là Thu Thái Doanh cũng ngậm miệng lại, tròng mắt chỉ lo vòng vo trên người sư phụ và Lâm Nhất.
Không dễ dàng mới tới được đây, hành trình Huyền Thiên điện thật không dễ. Nhìn thấy ánh mắt hỏi ý của Lâm Nhất nhìn tới, trong con ngươi mang thần sắc rầu rĩ chợt lóe lên, Lan Kỳ Nhi nói:
- Ngươi cứ tùy cơ ứng biến, bọn ta không có ý kiến gì.
Nhìn thấy Lan Kỳ Nhi cũng nghe theo sự phân phó của Lâm Nhất, Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn đều nắm chắc tâm lý, tỏ vẻ tán thành.
Lâm Nhất nhìn về phía xa một cái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra sự rung động mơ hồ. Phía trước có cái gì đang chờ đợi mình? Hắn xoay người ném Lang Nha kiếm ra, bước một bước lên, nói: