Hóa Long trì, Phong Vân đình.
Thung lũng yên tĩnh không có gió cũng không có mây, càng không có tung tích của chân long, chỉ có nước từ trên núi chảy xuống như tranh vẽ. Hai người trong tranh chậm rãi đi tới thạch đình, ngồi đối diện nhau.
- Ngươi là ngoại môn đệ tử của Thiên Cơ các Chính Dương tông, con đường Luyện Khí tất nhiên là có một phen thành tựu. Chỉ có điều nhìn Lang Nha kiếm của ngươi có thừa uy mãnh nhưng lại không đủ tinh xảo, chắc là nguyên nhân do thủ pháp không đủ thông thạo. Ngoài ra, trâm gài tóc ở đỉnh đầu ngươi cũng rất thô ráp lại tùy ý, không ngại để ta luyện chế lần nữa. Thế nào?
Lúc nói chuyện, Lan Kỳ Nhi đã khẽ nở nụ cười.
Lâm Nhất vươn tay gỡ trâm gài tóc đầy “Truy Hồn đinh” xuống, bất đắc dĩ bĩu môi, gượng cười một cái. Trâm gài tóc của người khác nếu không phải là cổ ngọc điêu khắc thành thì cũng là bảo vật không tầm thường. Còn giao xỉ ngoại hình xấu xí lại đầy sát khí này của hắn, tuy cũng là vật bất phàm nhưng luyện chế xác thực là hơi qua loa chút. Mà trong cơ thể của tu sĩ Trúc Cơ sinh ra chân hỏa, Luyện Khí vốn không phải việc khó, Lan Kỳ Nhi đã có ý đó, cũng tiện tham khảo phương pháp luyện khí của đối phương một chút.
Lật bàn tay một cái, Lâm Nhất lấy ra hai quả “Truy Hồn đinh” khác, đồng thời giao cho Lan Kỳ Nhi, ai ngờ đối phương nhìn hắn một cái, trầm tư một chút, nói:
- Không ngờ đây chính là một pháp khí đầy đủ! Nếu hai chúng ta liên thủ luyện chế nó thành một bộ linh khí thì...
Nói rồi, trong con ngươi của nàng lóe lên thần sắc mong đợi.
Nhìn thấy Lâm Nhất có chút mờ mịt, Lan Kỳ Nhi nói:
- Ngươi chỉ để ý luyện hóa giao xỉ là được, còn những chuyện khác tự có ta làm.
Nói rồi nàng cười áy náy. Trong môn phái, trên dưới nội ngoại đều khác nhau, già trẻ có thứ tự, hắn chỉ có cảnh ngộ là một đệ tử ngoại môn thì có thể tự nghĩ được lý do. Sau khi tân tấn Trúc Cơ không lâu, chắc là mới thành thạo được những chỗ khiếm khuyết trong luyện chế linh khí.
Suy nghĩ trong lòng, ý niệm trong đầu khẽ động liền bị đối phương biết được, cũng niệm chỗ cần niệm, nghĩ tới chỗ đang nghĩ. Thiên hạ to lớn, người ăn ý lại thêm có thần giao cách cảm với mình như vậy, trong cuộc đời có thể gặp được mấy lần? Càng chưa nói tới, cô gái này còn có dung mạo như thiên tiên, lan chất huệ tâm như thế!
Lâm Nhất yên lặng gật đầu, Lan Kỳ Nhi đã bắn ra một cái thủ quyết, ba miếng “Truy Hồn đinh” treo ở giữa hai người. Hắn điểm ngón tay một cái, một luồng chân hỏa trong lam có xích, trong xích có kim từ đầu ngón tay tuôn ra, thoáng chốc đã hóa thành hỏa long dài bốn, năm tấc, theo thủ quyết mà hành động. Hỏa long chia làm ba, mang theo uy thế rừng rực lại làm người ta sợ hãi, vây quanh, xoay tròn quanh “Truy Hồn đinh”.
- Đây là tam muội chân hỏa của ngươi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm nhận được uy năng cường đại của ba con hỏa long mang tới, Lan Kỳ Nhi thoáng động dung, không nhịn được hỏi.
- Trúc Cơ sơ kỳ chính là có dáng vẻ như thế này, nguyên do ra sao, ta cũng không biết.
Lâm Nhất dựa vào sự thực để đáp. Chỉ có điều, người ta đều là chân hỏa màu lam, còn chân hỏa này của hắn lại nhiều thêm một sợi xích sắc và kim sắc. Đây có phải tam muội chân hỏa hay không, hắn thực sự không biết. Một khắc sinh ra chân hỏa, xích kim long văn cùng Kim Long kiếm theo vào giúp vui, có thể đây mới thực là nguyên do chân chính. Nhưng mặc dù đối mặt với Lan Kỳ Nhi là một người vô cùng biết cảm thông, sợ là trong chốc lát cũng khó mà nắm được rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ u mê của Lâm Nhất, Lan Kỳ Nhi bất đắc dĩ lắc đầu. Người này toàn thân đều cổ quái, còn không tự biết... mặc dù dáng vẻ lười nhác luôn có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, trong con ngươi lại lúc nào cũng lóe lên ánh sáng cơ trí... ngươi thực sự biết tâm tư của ta sao?
Sau khi đánh ra một chuỗi thủ quyết, Lan Kỳ Nhi nói:
- Điển tịch có ghi chép, hỏa trong thiên hạ chia làm ba loại: thiên, địa, nhân, lại lấy cách phân âm dương, tổng cộng mười hai loại. Thiên hỏa có bốn, địa hỏa có năm, nhân hỏa có ba. Còn nhóm người thuần dương can hỏa, chính là tam muội chân hỏa của tu sĩ Trúc Cơ chúng ta. Chân hỏa này của ngươi kỳ dị như vậy, lại có vài phần khí thế lúc sư phụ ta luyện khí bằng đan hỏa, vô cùng hiếm thấy, nguyên do trong chuyện này, ngươi mà không biết, ta đương nhiên cũng không thể hiểu được.
Khi đang nói chuyện, trên tay Lan Kỳ Nhi không ngừng lại, sau khi tách trận pháp của “Truy Hồn đinh” ra liền dùng chân hỏa của Lâm Nhất tiến hành nung khô. Trong phút chốc, Truy Hồn đinh ngăm đen lại mang theo hàn khí trở nên trắng muốt hoàn toàn, ba miếng giao xỉ cũng hiện ra hình dáng.
Sau khi tiếp tục được chân hỏa rèn luyện, giao xỉ dài khoảng một thước trở nên xốp mềm. Lan Kỳ Nhi không làm mất cơ hội nhanh chóng bắn thủ quyết ra khiến nó chậm rãi thay đổi hình dạng. Ngón tay của nàng như liên hoa nhẹ bay, thủ pháp mạn diệu mà xinh đẹp.
Sau khi Lâm Nhất sử dụng chân hỏa liền dễ dàng hơn, chỉ lo tinh thế tính toán thủ pháp của Lan Kỳ Nhi, rồi lại không biết nên làm gì tiếp. Điều khiển luyện khí kỳ diệu vô song, sợ là lão nhân Giản Dĩ của Thiên Cơ các nhìn thấy cũng phải xấu hổ vô cùng. Sau khi đánh ra từng cái thủ quyết, giao xỉ trở nên tinh thế dần, tiếp đó, trước mặt hắn xuất hiện ba cái trâm gài tóc long thủ tinh xảo. Long thủ trông rất sống động, rất tinh diệu.
Thần thái của Lan Kỳ Nhi chuyên chú mà trang trọng, đặt trận pháp vốn ở trên Truy Hồn đinh vào trong trâm gài tóc, sau đó lại thúc đẩy linh lực kết thành vài trận pháp mà Lâm Nhất cũng không biết, không quên thuận miệng giải thích:
- Đây là pháp trận chỉ có Huyền Thiên môn mới có, hợp trận vi ẩn và sát tương, còn nữa...
Động linh cơ một cái, Lâm Nhất lập tức đánh ra một pháp trận trong Phong Độn thuật, nói:
- Đây là độn trận!