Nhìn thấy Lâm Nhất còn đang cười không nói, Lan Kỳ Nhi cũng không truy hỏi lai lịch của cuộn tranh mà thần sắc khó khăn, nói:
- Ta nên tặng lại vật gì đây?
Ánh mắt nàng thoáng nhìn, lập tức có chủ ý, nói một tiếng đi theo ta rồi liền nắm lấy ống tay áo của đối phương đi tới thạch đình...
...
Đây là một mảnh sân rộng, một mảnh sân có diện tích vô cùng rộng!
Bốn phía là cổ mộc che trời chiếm quá nửa, dưới bóng cây thưa thớt là từng phế tích đã sụp đổ. Còn ở trung tâm những phế tích này chính là cái sân rộng khoảng mấy trăm trượng đó.
Mảnh sân rộng này chia thành ba tầng, mỗi tầng cao ba thước, lên tầng cao nhất sẽ cao chín thước, đều do tử thạch tạo thành, bằng phẳng chỉnh tề. Nơi ở chính giữa cao hơn mảnh sân ba thước, có một tòa đại điện phi phàm mà hoàn hảo đặt ở đó, trên cửa có ba chữ to đoạt thần người ta – Huyền Thiên điện. Điện cao ba mươi trượng, mộc mạc nhưng trang nghiêm. Chín tầng đều có hiên, mang thế bát cực, đại khí nhưng không mất đi sự nghiêm trang, cửa phía dưới cao ba trượng đóng kín, hai con thú lớn mặt nhe răng há mồm, trợn mắt dữ tợn. Còn trên hai cánh cửa lớn màu vàng thì có hai hàng chữ lớn khắc chìm, trên là “Cửu Long khai tiên vực”, phía dưới là “Nhất kiếm định càn khôn”. Mỗi chữ lớn đều khắc vào gỗ sâu ba tấc, nhất là câu “Nhất kiếm định càn khôn”, như trường kiếm phá không, khí thế hùng hồn.
Lúc này bên ngoài mười mấy trượng, dưới thềm đá ba bậc, tầng hai của sân rộng hiển nhiên vừa mới trải qua một trận đánh sinh tử, một đám người kiềm hãm lẫn nhau, có sát khí mơ hồ lan tràn xung quanh.
Gần phía Huyền Thiên điện, lấy Công Dã Bình cầm đầu hơn mười tu sĩ của Hắc Sơn tông, có vẻ người đông thế mạnh. Mà đám người đối diện có vẻ không được đủ đầy, chia ra mấy chỗ, mỗi người đều đứng riêng.
Bên phải ngoài mấy chục trượng, cách Hắc Sơn tông gần một chút là tu sĩ của Định Hải tông, tông chủ Quyền Vưu khoanh tay, trầm mặt, không nói một lời. Lần lượt cách đó không xa chính là mấy vị nữ tử có chút bắt mắt, chính là trưởng lão Thủy Anh của Hồng Vân cung mang theo mấy đệ tử, Liên Tâm và Hồng Nhi cũng có mặt trong số đó. Tu sĩ của hai tông môn này mỗi người thần sắc đều tối tăm, có tư thế yên lặng theo dõi kỳ biến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía bên trái chính là tu sĩ của Chính Dương Tông cùng Huyền Thiên môn. Yến Khởi cô đơn tới đây, một thân một mình ngạo nghễ đứng thẳng, hồn nhiên chưa để đám người của Hắc Sơn tông vào mắt. Cách đó không xa chính là Dư Hành Tử của Huyền Thiên môn, tay vuốt râu dài, ánh mắt thâm trầm. Phía sau hai người này chính là mười mấy tu sĩ của Huyền Thiên môn, đều vẻ mặt nghiêm túc, một tu sĩ trung niên tu vi Trúc Cơ hậu kỳ trong số đó chính là Tiển Phong, mang theo vẻ mặt như băng lạnh đi cùng sư phụ làm người ta khó có thể nắm bắt được.
- Đạt Mông! Nghỉ ngơi xong chưa? Chớ trách ta bắt nạt ngươi tuổi đã già!
Yến Khởi ngẩng đầu nhìn trời, tay vuốt râu xanh, thần thái nhàn nhã, lời nói ra tràn đầy ngạo khí.
Trong đám Hắc Sơn tông, mặt mo của Đạt Mông biến thành màu đen, ánh mắt âm trầm, lạnh giọng hỏi vặn:
- Hừ! Ác chiến mấy ngày với nhau, chẳng lẽ ngươi đã chiếm được tiện nghi gì rồi sao?
Trên mặt Yến Khởi hiện lên nụ cười nhạt, tự tay khiêm tốn thủ thế mời, nói:
- Yến mỗ chưa tận hứng, ngươi và ta tái chiến đi!
- Ngươi!
Đạt Mông chán nản, thần sắc đang trù trừ lại bị trưởng lão Uổng Xích ở một bên đúng lúc lên tiếng chặn lại:
- Ngươi và ta có tu vi như vậy, nếu muốn phân thắng bại với nhau tuyệt đối không phải chuyện đơn giản! Ta và Dư Hành Tử đạo hữu đã khổ chiến mấy ngày, cuối cùng cũng là bên tám lạng người nửa cân!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta đã nhìn ra khí tức của Đạt Mông không khoái, đã không dễ động thủ nữa. Còn tu vi của Yến Khởi lại cao thâm, ý chí chiến đấu dồi dào. Hai người này tiếp tục tranh đấu sẽ là tình hình như thế nào, có thể đoán trước một cách dễ dàng.
Trong lời nói của Uổng Xích có hàm nghĩa trong ngoài, không cần nói cũng biết. Yến Khởi khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Nếu không đánh thì phải nhường ta nói! Bọn ta còn muốn vào điện tìm kiếm!
- Lời này thì không ổn lắm! Nói ngắn lại, mở được cửa điện mới tốt, cứ tiếp tục trì hoãn như vậy chỉ là một chuyện vô bổ!
Nói chuyện là Quyền Vưu, trước đó gã sống chết mặc bay nhưng vẫn không đồng ý bỏ qua cho Huyền Thiên điện. Mấy vị nữ tu của Hồng Vân cũng cũng gật đầu tỏ ra tán thành.
Trong đám Hắc Sơn tông, thần sắc của thiếu tông chủ Công Dã Bình như thường, chỉ là trong đôi tròng mắt kia đang lóe lên hàn quang. Tất cả trước mắt có chút chênh lệch với kế hoạch trước đó, làm gã không thể không suy nghĩ đối sách.
Phong tỏa truy sát trong vòng vạn dặm khá có hiệu quả. Yến Khởi lẻ loi một mình tới đây chính là lợi thế tốt. Chỉ có điều, thực lực của Huyền Thiên môn vẫn không thể khinh thường, Dư Hành Tử mang tới hơn mười người, chính là một phiền phức. Trong hơn mười người này phần lớn đều là tu sĩ Kim Đan trung kỳ cùng Kim đan sơ kỳ, nếu như liều chết một trận, mặc dù cuối cùng Hắc Sơn tông có thắng lợi, chỉ sợ cũng thương vong thảm trọng.
Cao thủ Kim Đan hậu kỳ đánh nhau, vẫn phải lấy hết tu vi tự thân ra, dù sao chỉ còn cách Nguyên Anh một bước ngắn, ai cũng không muốn uổng phí nhiều năm tu hành. Còn khi giao phong đối mặt với sinh tử tuyệt nhiên là khác nhau, đó là một trận đại chiến không chết không ngừng. Còn có hai đồng minh là Hồng Vân cung cùng Định Hải tông nữa, đối mặt với sự mê hoặc của Huyền Thiên điện chưa chắc sẽ cùng chung mối thù.
Nghĩ đến đây, Công Dã Bình đã sớm mất đi sự bừa bãi cùng khinh địch những ngày qua, gã đang tinh tế làm từng phân đoạn để giành được chỗ tốt nhất cho Hắc Sơn tông! Chỉ là, pháp môn mở Huyền Thiên điện ra thực sự nằm trong tay của Huyền Thiên môn sao? Ở trong tay Dư Hành Tử ư? Đây không phải chỉ là một suy đoán sao?
Yếu ớt thở dài, Công Dã Bình bất đắc dĩ lắc đầu.