- Hồ nước rộng lớn này chính là “Hóa Long trì”. Dị thú trong lòng đất điên cuồng, hẳn là muốn xuống nước hóa long, nhất phi trùng thiên! Nhưng thiên cơ khó lường, không làm gì được!
Lâm Nhất hơi ngộ ra, ngưng mắt nhìn xuống dưới. Nhìn thấy trong ánh mắt hắn lại có xích mang thoáng hiện, rất yêu dị, Lan Kỳ Nhi không khỏi lên tiếng hỏi:
- Ngươi đây là...?
- Đây là Huyễn Đồng.
Lâm Nhất thuận miệng đáp:
- Ngẫu nhiên có được trong Huyền Thiên tiên cảnh, có thể nhìn thấu huyễn thuật cấm chế, ngoài ra cũng không có tác dụng gì khác.
Sau đó hắn xoay người lại, nhìn thấy Lan Kỳ Nhi lắc đầu khẽ cười nói:
- Gặp được ngươi xác thực là làm người ta không thể tưởng tượng nổi! Huyễn Đồng này ta cũng chưa từng nghe nói bao giờ, lại có thần thông nhìn thấu huyễn thuật cấm chế này, ngươi thật ngoài tưởng tượng!
Trên người Lâm Nhất có rất nhiều bí ẩn mà không muốn người ta biết, đối với chuyện này, mặc dù Lan Kỳ Nhi cảm thấy hiếu kỳ nhưng không muồn hỏi nhiều. Vẫn như trước thì tốt hơn, hai người vô ưu vô lự mà tự do tự tại. Chỉ là, ngày đẹp mỹ cảnh không thường có như thế, trên con đường tiên đạo sẽ còn nhiều tịch mịch....
- Lâm Nhất, ta hơi mệt chút, muốn vào đó chữa thương... ngươi ở lại chỗ này một thời gian... biến cố luân phiên tới như vậy, tu vi của ngươi vẫn cần phải rèn luyện...
Thần sắc của Lan Kỳ Nhi uể oải, giọng nói trở nên chần chừ.
Thấy thế, Lâm Nhất hơi tỏ ra kinh ngạc, trầm ngâm một chút, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cũng được, cô cứ ở chỗ này an tâm chữa thương! Ta sẽ kiểm tra bốn phía một phen, tự có tính toán!
Nói rồi, hắn lấy tứ tượng kỳ ra chặn thạch đình lại, bắn khẩu quyết vào trong trận pháp rồi liền xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh Lâm Nhất đang yên lặng đi xa, Lan Kỳ Nhi lại khẽ thở dài một tiếng.
Lâm Nhất men theo bên hồ đi rất xa, quay đầu lại nhìn thấy người nọ trong thạch đình còn đang kiễng chân nhìn theo. Hắn nghỉ chân trong khoảnh khắc rồi âm thầm lắc đầu, sau đó gọi Lang Nha kiếm ra bay về phía trước.
Từ trong ánh mắt của Lan Kỳ Nhi Lâm Nhất có thể cảm nhận được sự lo lắng như có như không. Nàng sớm đã nhận ra Huyền Thiên thuẫn của mình nhưng lại giả vờ như không biết. Còn “Huyền Thiên tâm pháp” của mình có phải giống với công pháp của Huyền Thiên môn hay không, hắn đã nhịn lâu ngày, nhưng vẫn kiên nhẫn không hỏi.
Trong một ngày này, hai người đều có thần giao cách cảm trong mọi việc. Lâm Nhất có thể duy đoán ra đại thể lo lắng của Lan Kỳ Nhi, chuyện này cũng làm hắn sinh lòng bất an.
Huyền Thiên môn giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua, nó lại ở đây. Còn Lâm Nhất hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ yếu, điều có thể làm chỉ có thể ngưỡng vọng, lảng tránh.
Đối với tình yêu nam nữ, Lâm Nhất cũng chưa lĩnh hội được quá nhiều. Hắn chưa từng nghĩ tới thời gian song túc song tê này, mặc dù Lan Kỳ Nhi đối với mình vô cùng thân mật nhưng vẫn nhất thời không có cách nào đối xử lại như thế được, liền tự nhiên coi như một người thân thiết của mình.
Có người hiểu được cảm giác của mình thực sự là tốt! Chỉ là, nó tới tự nhiên như vậy, lại đột nhiên như vậy, như thật như ảo khiến người ta lo được lo mất.
Trong lòng Lâm Nhất lại có chút lo lắng, một hơi bay ra ngoài mấy trăm dặm, lúc này mới hạ xuống bên hồ.
Thung lũng này sợ là dài cả ngàn dặm, nếu muốn tra xét một lượt thì không tiện cứ vậy dùng phi kiếm. Hoàn toàn là tư thế chạy thoát thân! Bỗng nhiên nghĩ tới những lời của Lan Kỳ Nhi, Lâm Nhất nở nụ cười nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tìm một nơi bằng phẳng sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, nhìn thấy bốn phía không có gì đáng ngại, Lâm Nhất bắt đầu thổ nạp hành công.
Trong khí hải, viên châu vốn dĩ lớn như quả đấm sớm đã biến thành hình dạng như một quả trứng chim, còn đang chậm rãi chuyển động. Linh lực khác thường cộng thêm linh lực của một giọt linh dịch Trúc Cơ, thông qua khí hải đi thông tới tứ chi bách hài.
Công hành cửu biến, Lâm Nhất vừa mở mắt liền siết chặt nắm tay nhìn xuống, chợt đập về hướng lòng đất.
Đánh một tiếng, nham thạch cứng rắn bên cạnh hồ bị một quyền đánh cho nứt ra. Đuôi lông mày nhướng lên, mắt hắn lóe lên sự ngạc nhiên mừng rỡ. Nham thạch ở bốn phía này không khác nhiều so với những nơi khác trong tiên cảnh, bình thường, phi kiếm sắc bén cũng không có cách làm gì được. Như vậy có thể thấy, gân cốt của mình mạnh mẽ, khí lực to lớn vượt khỏi tưởng tượng.
Viên châu này vì sao lại thần dị như vậy? Suy nghĩ trong lòng, Lâm Nhất đưa tay lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong chính là quả trám có được từ Xà đảo.
Trước đây rời khỏi Đại Thương lao lên biển, lúc ở Xà đảo, Lâm Nhất chém chết hai con đại xà, cũng theo đuôi chúng đi tới một cái hang núi. Hắn ở trong hang núi kia có được một quả trám, một viên châu và mấy khối thạch trụ. Không hiểu rõ huyền cơ bên trong, mấy thứ đó vẫn luôn để trong túi càn khôn. Ai ngờ, trong địa huyệt, trước long bích, viên châu này lại tự biết chạy ra, còn rất có linh tính chìm vào trong khí hải.
Viên châu này có chút liên quan tới Kim Long kiếm! Không phải, cũng có chút liên quan tới Kim Long thủ nữa! Không đúng, lúc ở thung lũng dưới đất, suy nghĩ trong đầu thúc đẩy mình đi về hướng long bích hình như là truyền tới từ trong đầu. Chuyện này nhất định là trò mà Kim Long kiếm làm ra. Nghĩ đến đây, Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu.
Viên châu này rốt cuộc là thứ gì, tạm thời gẫn chưa làm rõ được. Chỉ có điều hiển nhiên tất cả đây đều có liên quan tới kim long. Kim Long thủ biến thành Xích Diễm kim long, tiếng rồng gầm cuối cùng phát ra dưới đất rõ ràng là có khí cơ trong viên châu tác động. Còn hành động của đám Kim Ngô này giống như lời của Lan Kỳ Nhi, không ngoài ý là muốn nhảy vào long trì này, muốn hóa rồng, không làm được gì với thế trong thiên địa nên đành phải đàng hoàng ngây người dưới đất ngước lên nhìn. Mình lại mượn linh lực dị dạng trong viên châu nên mới phá tan được cấm chế trong thung lũng, một phát bay lên trời tới được đây, cũng không gặp phải sấm sét trừng phạt.
Lúc đó không kịp suy nghĩ nhiều, sau đó cũng không khó phát giác ra lý do trước sau. Nhìn long văn mơ hồ trên người, khóe miệng Lâm Nhất gượng cười. Không phải là vào thời khắc ấy, long bích coi mình là chân long hay sao?
Bản thân mình chỉ là một tu sĩ, làm sao lại là rồng được? Nhưng Lâm Nhất cũng phát hiện linh lực khác thường trong cơ thể nhiều thêm một phần khí phách hung ác. Đó là một loại khí phách chân đạp cửu thiên, quét ngang bát hoang.
Lần nữa lắc đầu, Lâm Nhất tự nghĩ, loại khí phách này cũng không cần nghĩ tới nhiều, bởi vì mình còn chưa có khả năng này!
Sau khi bắn ra một cái thủ quyết, Lang Nha kiếm ong một tiếng, treo trước người tuôn ra quang mang hơn một trượng. Lâm Nhất đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng bước lên. Sau khi đọc thầm vài câu khẩu quyết, hai chân hắn như mọc rễ, người kiếm hợp nhất, động tâm niệm, tiếng gió thổi nhất thời vang lên.