Vô Tiên

Chương 820 : Đạo Bất Khả Danh




Tia sét thế tới dũng mãnh, thoáng qua một cái, lần nữa hạ xuống thì vang lên hai tiếng nổ mạnh ầm ầm, tia sét từ một phân thành hai. Người ở phía dưới thấy chết không sờn tránh được, ở chỗ xa mấy trượng nổ thành hai cái hố to.

Xích diễm kim long đã bị tia sét đánh cho không còn bóng dáng, dường như mới giành được sức sống đang lần nữa biến ảo ra, cực kỳ đắc ý, phách lối ngẩng đầu lên rống giận. Một tiếng rồng ngâm cao hơn, chói tai hơn trước vang lên, nhất thời vang dội trong toàn bộ thung lũng.

Còn hai người sống sót sau đại nạn vẫn chưa cảm thấy kinh hỉ, chỉ lo kinh ngạc nhìn vật tỏa ra hào quang lóa mắt kia.

Đó là một viên châu lớn chừng quả đấm, có thể mơ hồ thấy được một con kim long nho nhỏ đang bơi bốn phía bên trong.

Tại sao vật này lại biết tự chạy ra ngoài? Không đợi Lâm Nhất kinh ngạc, viên châu kia đang thu lại ánh sáng, đột nhiên thu nhỏ lại rồi bay thẳng tới giữa chân mày hắn. Liên tiếp gặp phải sự thay đổi lớn như vậy, Lan Kỳ Nhi trước đây vẫn luôn trầm tĩnh cũng đã sớm ngạc nhiên không ngừng. Còn Lâm Nhất thì như lạc vào sương mù, lúc còn đang tự kinh ngạc thì viên châu kia đã vào trong đầu mình, âu yếm với Kim Long kiếm một phen, tiếp theo liền thẳng tắp hạ xuống, tâm trí chợt lóe sáng rồi chìm vào trong khí hải.

Đây là muốn làm gì? Lâm Nhất căn bản không kịp nghĩ nhiều liền lần nữa kinh ngạc. Viên châu kia sau khi chìm vào trong khí hải như vừa được quay lại nhà mình vậy, làm cho một giọt tinh dịch không có chỗ trốn tránh, sau đó, kim long trong hạt châu kia lại mở miệng làm bộ muốn hút một cái. Đừng mà!



Chưa đợi Lâm Nhất kinh hô, viên châu đã nuốt ực giọt linh dịch nhỏ kia xuống, sau đó liền vững vàng ổn định trong khí hải, chậm rãi chuyển động.


Nhìn thấy Lâm Nhất há mồm trợn mắt, vẫn không nhúc nhích, Lan Kỳ Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu, chỉ mang theo thần sắc lo lắng nhìn hắn.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại. Trong vẻ mặt không nhìn ra buồn vui, trầm tĩnh dị thường. Nhưng trong đầu hắn đã cuồn cuộn sóng trào, kinh hãi không thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Linh dịch mà mình khổ sở sau khi vào Trúc Cơ có được vẫn chưa biến mất mà bị giấu trong viên châu, nhưng vẫn có thể cảm giác được. Chỉ có điều, trong lúc khí tức vận chuyển, trong cơ thể đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.


Bên trong viên châu ẩn chứa uy năng làm người ta sợ hãi, Lâm Nhất tin, nó chỉ cần tản ra một chút thôi thì sẽ làm khí hải thậm chí kinh mạch của mình đều khó có thể chịu được.

Chỉ là, con kim long nho nhỏ vây quanh mình một giọt linh dịch chuyển động vài vòng thì một luồng linh lực quen thuộc mà xa lạ chậm rãi tỏa ra, từ khí hải tới kinh mạch, đi tới tứ chi bách hài.


Chỉ một thoáng, Lâm Nhất chỉ cảm thấy trong kinh mạch truyền đến một loạt cảm giác như bị phỏng. Hắn không nhịn được đưa hai cánh tay ra, hung hăng siết chặt nắm tay.

Trên trán nổi gồ gân xanh, quanh thân tỏa ra một loại khí thế dị thường. Thấy thế, thầm nghĩ đối phương nhất định là đang chịu đựng kiếp nạn hoặc gặp gỡ, tự nghĩ sẽ không quấy rầy, Lan Kỳ Nhi lặng lẽ rời khỏi vòng ôm của Lâm Nhất, lẳng lặng ngồi ở một bên. Nàng mang theo sự nghi hoặc cùng chờ mong, yên lặng canh gác. Tia sét không hề hạ xuống, bốn phía an tĩnh đi nhiều, chỉ còn xích diễm kim long nhảy lên nhảy xuống tuần tra, làm bầy thú không dám tới gần. Tình hình thung lũng chuyển biến tốt đẹp, còn trong cơ thể của Lâm Nhất đang gặp phải biến đổi lớn trước nay chưa từng có.

Hai mắt hắn nhắm chặt lại, ngẩng đầu đứng thẳng, tay áo không gió mà bay. Sắc mặt biến ảo, gân mạch tứ chi vặn vẹo, da thịt rịn ra máu, lóe lên một loạt quang mang, máu đỏ thẫm lại dần biến mất. Rất đau! Lâm Nhất cắn chặt răng, cố nhẫn nại.


Linh lực tỏa ra từ khí hải di chuyển trong người, kinh mạch bị xé nứt, kéo theo chiều ngang, tiếp đó khép lại, cứng cỏi hơn nhiều so với trước. Tiếp đó, sự đau khổ như kiến cắn truyền tới, linh lực ăn mòn mỗi một đốt xương quanh thân, như được luyện chế lại lần nữa, đau đớn khó nhịn làm người ta không chịu nổi. Rên khẽ một tiếng, toàn thân Lâm Nhất run một cái, vẫn đứng thẳng người, dáng vẻ sừng sững bất khuất.

Trong linh lực điên cuồng mà bá đạo này còn có một luồng linh lực mà mình quen thuộc. Hai loại linh lực đan vào nhau, dung hòa với nhau, rèn luyện mỗi một khớp xương trên thân thể, xương cốt quanh thân được bao phủ một lớp hào quang màu vàng kim nhạt, đau đớn chậm rãi biến mất, không kịp thở phào, Lâm Nhất đã lần nữa cắn chặt hàm răng lại.