Vô Tiên

Chương 817 : Lời nói bất nhất




Lâm Nhất thật sự không hiểu, từ ngày bắt đầu vào địa huyệt, Kim Long thủ như có chỗ dựa là Kim Long kiếm ở sau lưng, đã nhiều lần tác quái! May là mỗi lần nó đều ở thời khắc nguy cấp thi triển tài năng! Lần trước là ở Tứ Cực sơn là như thế, mới rồi lúc tiến thối lưỡng nan, Kim Long thủ cũng mơ hồ loang loáng, lại lần nữa nóng lòng muốn thử! Ngoài ra khiến Lâm Nhất cảm thấy kỳ quặc chính là trong thung lũng này nhiều thêm một sợi khí cơ tác động, tựa như cùng một nhịp thở với Kim Long thủ. Vì vậy, lúc hắn sử dụng Kim Long thủ, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra một phần mong đợi.

Quả nhiên, sau khi thành Trúc Cơ, thanh thế khi thi triển Kim Long thủ càng thêm kinh người. Lúc một tiếng rồng gầm vang lên làm Lâm Nhất tự nhiên run người, khí thế ngạo khiếu bầu trời cũng sinh ra trong lồng ngực. Lúc này, đuôi lông mày hắn nhẹ nhếch lên, khóe miệng hơi vểnh, trán hữu thần mang theo khí độ bễ nghễ vạn vật, bước chân thong dong.

Kim long quanh quẩn trên không trung, long uy tràn ngập, đàn thú lảng tránh. Trên một lối đi hẹp dài, Lâm Nhất ôm Lan Kỳ Nhi vững bước đi về phía trước. Người trong ngực ánh mắt nhợt nhạt làm say lòng người, thấp giọng hỏi:

- Lâm Nhất, ngươi tin thế gian này có luân hồi không?

Nói rồi, trong ánh mắt của nàng thêm mấy phần mong mỏi, lẩm bẩm:

- Những gì nhìn thấy trong mộng biết đâu lại chính là kiếp trước? Còn kiếp này chẳng lẽ đã được quyết định từ lâu?

Bước chân dừng lại, Lâm Nhất không biết nên đáp lại như thế nào. Lan Kỳ Nhi nói tiếp:



- Kiếp trước đã qua, kiếp này khó lường... Nếu có kiếp sau, ta sẽ làm cái bóng của ngươi...

Trong thần sắc của nàng có sự hướng tới vô tận, tiếp tục nói:


- Cho dù ngươi đi về nơi đâu... lúc ngươi thấy mệt mỏi, xoay người một cái hoặc là cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy ta. Trong đêm đen, ta có mặt khắp nơi, cho dù khi ngươi nhắm mắt lại, ta cũng ở trong giấc mơ của ngươi... Lâm Nhất, như vậy có được không?

Tâm ý của Lan Kỳ Nhi không cần nói cũng biết, cho dù Lâm Nhất ngây thơ nhưng trong lòng cũng đắm chìm vào sự ấm áp. Chỉ là, hắn vẫn không biết nên trả lời như thế nào. Tình cảnh này, những lời này của nàng làm người ta động tâm, rồi lại làm cho người ta bất an mơ hồ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhìn thấy Lâm Nhất trầm mặc, trong con ngươi của Lan Kỳ Nhi hiện lên một chút thất vọng, lại nói thêm:


- Dáng vẻ ngươi như vậy, cứ như ta đang làm trò hề thế?

Lâm Nhất nở nụ cười, tiếp tục tiến lên, lại nghe Lan Kỳ Nhi nói thêm:

- Thuật dịch dung đổi dạng của ngươi rất cao minh, không cần lo bị người ta nhìn thấu. Nhưng nếu chỉ dịch dung mà phục sức không thay đổi, sợ là không thể gạt được người có tâm! Còn nữa, quanh năm đeo hồ lô rượu trên người, dấu hiệu rất rõ ràng đó!

Thoáng sợ run lên, Lâm Nhất lập tức lộ ra thần sắc chợt bừng tỉnh.


Ngày đó, Lâm Nhất ở trong Ly Hồn giản gặp Lan Kỳ Nhi liền dẫn tới lòng nghi ngờ của đối phương. Sau đó bị Mạc Chi Dư truy sát, vừa hay gặp nàng đi ngang qua xuất thủ cứu giúp. Lúc đó liền biết thân phận đã bị nhìn thấu, còn tưởng rằng là do Huyễn Linh thuật gây ra rủi ro, lại không ngờ lúc đó đã lộ ra kẽ hở rất nhỏ.

May mắn là người có lòng để ý chỉ có một người trong ngực mình.


Men theo thung lũng đi về phía trước, hơn nửa canh giờ trôi qua, Xích Kim diễm long đùa giỡn đủ uy phong rồi, cũng không còn sức lực phát ra tiếng long ngâm thứ hai nữa, chỉ đành phải mang theo vài phần long uy còn lại mở đường ở phía trước. Kim Ngô mới bắt đầu khủng hoảng, nhưng cũng vẫn không dám tới gần, làm hai người đi về phía trước tạm thời không có trở ngại. Còn dưới chân của Lâm Nhất thả chậm, thần sắc lần nữa ngưng trọng.

Phía trước mấy dặm hẳn là phần cuối của thung lũng, có một cái vách đá cao khoảng trăm trượng chặn lối đi. Có lẽ là vì nguyên nhân địa thế trở nên chật hẹp, Kim Ngô cũng có vẻ chật chội, mỗi con đều chen vai nhích cánh chậm rãi đi về phía trước. Cách xa vách đá trăm trượng, địa hình như là cấm địa... đám dị thú này ngừng lại, mỗi con ngửa đầu lên nhìn trời, nuốt mây nhả khói. Một tầng sương lạnh thật dày ngưng tụ dưới vách đá dựng đứng, lại đang dần lan tràn khắp nơi, làm trong vòng mấy trăm trượng đều là svụ khí ngập trời, từng đợt lạnh rùng mình.

Thấy thế, đôi mi thanh tú của Lan Kỳ Nhi cau lại, nói:

- Đây là một tuyệt lộ...