Vô Tiên

Chương 815 : Một bút nợ cũ




Nói được nửa, hắn tự nghĩ không thích hợp nên lại lắc đầu.

Thần sắc của Lan Kỳ Nhi hơi kinh ngạc, tinh tế ngắm người bên cạnh. Hai gò má lộ ra sự kiên nghị, trên lông mi rậm mơ hồ mang theo một tia sát khí, môi cũng dáng vẻ đầy sự bại hoại, cả người tỏa ra sự thanh thản mà không gò bó. Ánh mắt nàng nổi lên ý cười, hỏi:

- Có phải muốn hỏi ta bao nhiêu tuổi rồi không?

Lâm Nhất xoay người lại, lại thấy Lan Kỳ Nhi đã nhìn thẳng vào phía trước, khẩu khí mang theo một tia bỡn cợt nói:

- Ta ấy à, tuổi tác còn nhỏ, chỉ có điều cách bảy mươi, tám mươi tuổi cũng không xa lắm.

Nói rồi nàng thoáng nhìn, lập tức lúm đồng tiền cạn hiện lên. Hành động này không ngoài dự liệu, rằng ta biết tâm tư của ngươi rồi!

Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Lâm Nhất suy nghĩ một chút, không nhịn được thấy buồn cười.

...

Một chùm Bích Vân Sa xanh nhẹ trôi, mang theo hai người tiếp tục tiến lên ở dưới lòng đất.



Có người làm bạn, trên đường cảm giác thời gian trôi nhanh, nỗi khiếp sợ vì kinh biến luân phiên vẫn còn, nhưng khi hai người cười nói tiến lên đã chậm rãi phai mờ. Chỉ là, Lâm Nhất vẫn luôn mang theo sự cẩn thận. Đang hành tẩu trong sào huyệt của Kim Ngô, không phải là du sơn ngắm cảnh. Nguy cơ ngay lập tức có thể tới, sinh tử chỉ trong một gang tấc, không đươc phép sơ suất chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hai canh giờ trôi qua, phía trước vẫn chưa thấy điểm cuối. Lâm Nhất âm thầm cảm thấy nóng lòng, bên người truyền tới giọng nói bình thản của Lan Kỳ Nhi:


- Đã đến tận đây thì không cần sốt ruột! Ngươi và ta trên đường tới chưa từng thấy ngã ba đường, nếu tiếp tục đi xuống nhất định sẽ có phát hiện!

Lâm Nhất gật đầu đồng ý, lại biết trong lòng Lan Kỳ Nhi cũng không thoải mái. Đi ở đây, hai người nói với nhau, thần sắc đều trở nên nghiêm túc.

Đi về phía trước không xa, lối đi rộng mở hơn nhiều so với trước đó. Lâm Nhất điều khiển Bích Vân sa, mây xanh chậm rãi chuyển động nhanh hơn. Chỉ một chốc lát sau, địa thế đột nhiên tăng lên. Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, chưa kịp kinh ngạc, liền bay ra khỏi một cửa động. Thần sắc cả hai đồng thời thay đổi, chỉ nghe một tiếng ùm, Bích Vân sa như bị mất đi pháp lực, trực chúi xuống mặt đất.

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Lan Kỳ Nhi ngã về phía trước, được Lâm Nhất kịp thời kéo cánh tay lại ôm vào trong ngực.

Một tiếng hô to duyên dáng, tiếp đó chính là nhuyễn hương vào ngực, lúc Lâm Nhất tỉnh ngộ lại sắp sửa buông tay, Lan Kỳ Nhi đang kinh hách đã ôm cổ của hắn lại. Thoáng chốc, hai người hai mặt nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau sững sờ tại chỗ.


Cuộc đời này lần đầu té nhào vào trong lòng một người đàn ông, làm trong lòng Lan Kỳ Nhi nhảy loạn, trên má ngọc đỏ bừng lên, trong mắt sáng như thu thủy rung động không ngờ.

Cánh tay ngọc lượn quanh cổ, lan hương đầy cõi lòng, cánh môi hơi hé, ánh mắt say lòng người! Lúc này, Lâm Nhất bối rối. Hắn ôm Lan Kỳ Nhi, buông tay cũng không phải, không buông tay cũng không phải, lại thấy đối phương ngầm có ý nổi giận liền vội vàng cắn chặt răng, trong lòng chợt bừng tỉnh, thần sắc ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc Lan Kỳ Nhi ngượng ngùng, nhìn thấy Lâm Nhất không buông tay, thẹn thùng không nhịn được nhưng lại có chút sầu não, lại thấy hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh, không khỏi quay đầu nhìn theo. Nhìn thấy trước mắt làm nàng càng hoảng sợ hơn, cánh tay ôm đối phương trở nên vô lực.

Đây là một thung lũng to lớn trong lòng đất, cao khoảng trăm trượng, trái phải rộng khoảng mấy chục dặm. Khiến người ta khiếp sợ là trong thung lũng lớn như vậy tụ tập chằng chịt Kim Ngô, ở giữa còn lẫn thêm không nhiều kim giáp thú, địa long cùng với thượng cổ dị thú không biết tên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong khoảng sáng vàng óng kia, Kim Ngô một cánh, hai cánh, ba cánh không có gì lạ, còn mấy con Kim Ngô như được chúng tinh phủng nguyệt kia là Kim Ngô lưng mọc bốn cánh. Đây chẳng phải là nói đám yêu vật này đã có tu vi Nguyên Anh kỳ rồi sao!


Bất chấp nam nữ khác biệt, Lâm Nhất ôm Lan Kỳ Nhi đứng dậy, thu hồi Bích Vân Sa rồi muốn quay đầu chạy thoát thân, nhưng vừa nhấc chân, thân hình đã chậm xuống, tiếp đó, trong lòng lạnh đi, thay vào đó là thần sắc bắt đầu trở nên tuyệt vọng.

Lúc đứng dậy, Lâm Nhất liền cảm thấy bất thường, ban đầu tưởng ảo giác, mà lúc này như đang phải gánh nghìn cân, thân hình đình trệ, cho dù nhấc chân cũng phải cố hết sức; còn cửa động mới vừa tới, một con Kim Ngô đã mất đi linh động, lấp kín đường lui của hai người.


Lúc này Lan Kỳ Nhi đã không còn là tiên tử cao ngạo ở trong tuyệt vọng thấy chết không sờn nữa. Nàng ôm chặt lấy Lâm Nhất, sự thẹn thùng của nữ nhi gia bị dọa đến không còn chút nào. Đây chỉ là một nữ tử, vẫn là một cô gái yếu đuối nằm trong ngực của nam nhân.

Chỉ cảm thấy da đầu căng lên từng trận, Lâm Nhất âm thầm hít một hơi khí lạnh, hai hàng lông mày không khỏi dựng thẳng, tâm niệm nhanh chóng chuyển.

- Kim Ngô có cánh không bay, thân hình nặng nề, đều di chuyển về một chỗ. Dị tượng này cho thấy nơi này có tồn tại cấm chế, phần cuối của thung lũng hẳn là nơi mà dị thú hướng tới...

Tuy Lan Kỳ Nhi cố tự trấn định, nhưng lời nói vẫn có chút kiến giải.

- Có thể lắm, bởi vậy có thể đi tới chỗ đó tìm đường...

Lâm Nhất cũng đã nhìn thấu vài phần kỳ quặc, phóng nhãn nhìn xung quanh lại không ngừng kêu khổ. Mấy con Kim Ngô như nhìn thấy đồ ăn, đang di chuyển tập tễnh mà tới, mặc dù có vẻ cồng kềnh, nhưng cơ thể to lớn nhìn làm người ta kinh hãi, rất đáng sợ.

Đường về đã mất, lại không thể ngồi chờ chết, trong sự nóng nảy, Lâm Nhất bỗng nhiên khẽ động, vội vàng đi về phía trước, ai ngờ trên tay lại trầm xuống. Lan Kỳ Nhi người yếu, lại bị cấm chế ràng buộc nên không có cách nào chuyển bước chân, đang muốn buông cánh tay ra. Vẻ kinh hoảng hiện lên trong con ngươi, còn có mấy phần không nỡ, lập tức lại được thần sắc quyết nhiên thay thế. Nàng lại muốn Lâm Nhất một mình đào sinh...