Vài tiếng nổ vang, kiếm kia mang thế không thể đỡ, làm vỡ nát chỉ hoàn chưa kịp gia trì pháp lực; phập, huyết quang hiện lên, đầu người đã rời khỏi thân thể bay lên thật cao.
Một kiếm chém chết đối thủ, Lâm Nhất không chút chậm trễ, tay trái bắn ra một luồng chân hỏa, phân thành hai con hỏa long nhỏ bay về phía thi thể trên đất. Nhìn thấy đã thiêu thành tro tàn, lúc này hắn mới chợt phun ra một ngụm khí. Nhất thời, thần sắc có chút hoảng hốt.
Chuyện này thật quá nguy hiểm, sơ sẩy một cái, sợ là người chết phải là mình rồi.
Lúc Mạc Chi Dư lấy “Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ” ra, Lâm Nhất đã nhận ra dị thường. Tiểu kỳ tam diện yêu dị có hắc vụ lượn quanh, thần thức có thể tới nhưng lại khiến tim người ta đập nhanh khó nhịn, rõ ràng không phải vật tầm thường, nhất định là một thủ đoạn khác của Mạc lão nhi. Hơi kiêng kỵ, lúc hắn ẩn vào trận pháp liền móc ra một viên giải độc đan ngậm trong miệng, phòng ngừa chuyện bất ngờ.
Mạc Chi Dư không hổ là người đã sống hai trăm tuổi, không phải một thanh niên mới chừng hai mươi tuổi như Lâm Nhất có thể tính toán được. Cho dù là đầu độc bằng ngôn ngữ hay là tìm cơ hội xuất thủ đều làm người ta khó có thể chống đỡ. Mặc dù Lâm Nhất đã rất cẩn thận, còn có trận pháp để dựa vào nhưng cuối cùng vẫn trúng kế bị bắt. Trách không được người khác, hắn vẫn đánh giá thấp uy lực của “Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ” rồi.
Tam diện “Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ” đồng thời lấy ra cũng có khả năng như trận pháp. Chuyện bất ngờ xảy ra, lúc Lâm Nhất chuẩn bị bứt người chạy trốn thì đã muộn. Hắc long phun ra hắc vụ tanh hôi khó ngửi, làm tâm thần người thoáng chốc thất thủ, tay chân vô lực khó có thể giãy dụa. Lúc kinh hãi, hắn vội vàng nuốt giải độc đan đang ngậm trong miệng vào, liền bị Mạc Chi Dư thu vào trong Quỷ Sát kỳ.
Lúc đầu vào trong kỳ đen kịt không thấy ánh mặt trời, trong tai là tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng, như hãm thân vào nơi chôn cất quỷ hồn, bị cô hồn dã quỷ đòi mạng. Hắc vụ quanh quẩn không ngừng điên cuồng cắn xé, ăn mòn thân thể, cũng men theo da thịt xâm nhập vào kinh mạch, cố tình kiếm chế cả người lại, cho dù Huyền Thiên thuẫn cũng không thể ngăn cản được.
Sương mù này quả thật như kỳ độc, cũng may hắn đã nuốt giải độc đan rồi. Lâm Nhất hơi ngưng thần, mượn dược lực của đan dược hành công trừ độc.
Sau một lát, trong cơ thể hết sạch độc tố. Nhưng thân thể ở trong Quỷ Sát kỳ nên không rõ tình hình, trong chốc lát cũng khó mà thoát thân. Rơi vào đường cùng, Lâm Nhất chỉ đành nín thở giả vờ đã hôn mê, vừa không quên sử dụng Huyền Thiên thuẫn bảo vệ quanh người. Cứ vậy chịu đựng qua một canh giờ, Mạc Chi Dư đã thả hắn ra.
Cách nhau gần như thế đột ngột hành động sẽ làm ông ta trở tay không kịp...
Lắc đầu, lúc này Lâm Nhất mới phục hồi lại tinh thần, thầm thở dài một tiếng. Mặc dù có Tứ Tượng kỳ trận tương trợ, lại có kiếm trận thần uy sơ hiển, cộng thêm liên tục xuất thủ đánh lén vẫn không thể nào giết được đối phương, ngược lại còn bị thất thủ, bị bắt. Nếu không có chút may mắn trong giờ khắc sinh tử cuối cùng, muốn giết Mạc Chi Dư thực sự là khó như lên trời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tu hành, tu hành, mỗi khi đi về phía trước một bước đều là hành trình sinh tử! Như tuyết rơi không ngừng mà nỗi nguy thì bất tận, từng bước cẩn thận chịu đựng nhẫn nại, không ngoài một chữ tránh hiểm! May mắn ư?
Nỗi lòng vẫn còn chút hỗn loạn, Lâm Nhất một mình lẩm bẩm một hồi. Vô ý chạm tới Tử Kim hồ lô bên hông, hắn thuận tay cầm lên uống ực mấy ngụm rượu lớn, sau khi thở ra hơi rượu thì phục hồi lại thái độ bình thường.
Một mình tìm một chỗ ngồi xuống, Lâm Nhất lấy ra một cái bình nhỏ, đuôi lông mày nhẹ nhàng rung lên, trong ánh mắt là sự ngẫm nghĩ. Sau đó thu bình thuốc chỉ còn lại một viên giải độc đan vào, bây giờ hắn mới kịp để ý tới vật còn lại của Mạc Chi Dư.
Một thanh phi kiếm, hai chiếc nhẫn, tam diện tiểu kỳ màu xanh đen, còn có một cái túi càn khôn, xếp thành một hàng trưng bày ở trước mặt.
Phi kiếm là thượng phẩm linh khí, không sai. Chiếc nhẫn có chút khuyết điểm, bây giờ đã vô dụng. Tiểu kỳ... ? Hay là trước tiên xem gia sản của Mạc lão nhi đi! Lâm Nhất lộn ngược túi càn khôn lên, một đống đồ linh tinh bày đầy trước người.
Thu thập linh thạch và các thứ hữu dụng một lượt, vật vụn vặt thì đốt đi, trong tay Lâm Nhất chỉ còn dư lại một cái ngọc giản, đây là một bộ pháp môn luyện chế “Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ”. Ác độc! Sau khi xem kỹ một lượt trong ngọc giản, đây cũng chính là thứ duy nhất hắn để tâm.
Lấy vật chí độc của thiên hạ, lấy phương pháp ngũ hành luyện Quỷ Hồn thuật, tạo thành “Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ” này. Cờ này có thể cắn nuốt máu thịt, luyện chế hồn phách. Còn có thể mê hoặc tâm trí người ta, khiến cho người đó trở thành con rối sống, như một cái xác không hồn mặc cho người ta sử dụng. Chỗ ác độc nhất chính là lấy tinh huyết của người sống để tế luyện mới tạo thành uy lực của Quỷ Sát kỳ. Cờ này cũng có thể thành trận, uy lực sẽ càng khác với bình thường. Chỉ là phương pháp làm trận không dễ gì, không phải người có tu vi cao thâm thì không thể làm được.
Nhìn tam diện tiểu kỳ trước mặt, Lâm Nhất nghĩ lại mà sợ hãi. Tuy nói rất chán ghét, hắn chần chờ một chút, vẫn làm theo pháp môn trong ngọc giản, luyện hóa Quỷ Sát kỳ, xem như là thu làm của riêng rồi liền vội vã ném vào trong túi càn khôn. Hành động này tuy là bất đắc dĩ nhưng cũng tính là có được đồ tốt đi.
Luyện hóa thanh phi kiếm của Mạc Chi Dư xong, Lâm Nhất lại nghỉ ngơi nửa ngày rồi cũng không ở nổi nữa. Hắn thu hồi Tứ Tượng kỳ trận, sau khi đi mấy bước về phía cửa động thì lại trù trừ. Mặc dù không biết bản đồ của Hắc Sơn tông, nhưng vạn dặm bên trong Diệu Minh điện đều không tốt để hành tẩu, chỉ sợ sẽ bị làm phiền không ngừng. Gặp lại hạng người như Mạc Chi Dư chẳng phải sẽ phải chạy thoát thân sao?
Nhóm Lan Kỳ Nhi đã rời đi hơn mười ngày, chưa từng thấy quay lại, nói không chừng đã tìm được lối ra. Địa huyệt này sâu thẳm, có thể đi thông tới nơi nào? Nếu như bắt gặp Kim Ngô, sợ là hai thầy trò nàng khó thoát một kiếp!
Lập tức tính toán tại chỗ một phen, Lâm Nhất mang theo Lang Nha kiếm quay đầu men theo huyệt đạo đi sâu vào bên trong.