Vô Tiên

Chương 798 : Thả Khán Vân Khởi




Trong mây mù lần nữa hiện ra thân ảnh của Lâm Nhất. Nhìn thần sắc của Mạc Chi Dư biến ảo không ngừng, hắn lạnh giọng nói:

- Chẳng lẽ muốn quỳ lạy cầu xin ta tha mạng sao?

Da mặt tối sầm, Mạc Chi Dư rên khẽ một tiếng, hung hăng nắm chặt râu, lắc đầu nói:

- Cố tình làm lão phu tức giận, hẳn là ngươi chưa tính toán xong kế hoạch của ngươi, bởi vì mới tân tấn vào Trúc Cơ đúng không! Không thể không nói, lão phu đã sống hai trăm tuổi, đây là lần đầu tiên gặp một tên vãn bối cơ trí hơn người lại làm việc quyết đoán như ngươi... Không phải, không phải, ngươi và ta cũng là đạo hữu ngang hàng, là lão phu thất lễ rồi.

Như đã biến thành người khác, trên mặt đen của Mạc Chi Dư khó có thêm vài nếp nhăn khi cười. Chỉ là, nhìn thanh niên ở đối diện lại lần nữa nhếch khóe miệng, khóe mắt của ông ta giật giật, tiếp tục nói:

- Mấy người kia một mình đào sinh để lại mình ngươi cản địch, xem tình cảm đồng môn ở đâu? Lão phu cũng thấy khó hiểu, cũng sâu sắc bất bình thay đạo hữu.

Lâm Nhất đứng thẳng bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng sẽ rời đi, lại có chút tò mò nói:

- Mạc lão... Mạc đạo hữu nói sai rồi! Vì sao ngươi lại coi ta là đệ tử của Huyền Thiên môn chứ?

Nói rồi, hắn giang hai cánh tay ra hiệu một cái. Ý là cho dù là phục sức hay là vẻ ngoài đều không chút liên quan nào với Huyền Thiên môn.

Trong mắt lóe lên thần sắc khác thường, Mạc Chi Dư than thở:



- Ai nha! Quả thật là một sự hiểm lầm! Lúc trước có chỗ đắc tội, Mạc mỗ xin bồi tội ở đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta chắp tay một cái, rất cảm khái đi về phía trước hai bước, nói tiếp:

- Còn chưa biết tôn tính đại danh của đạo hữu, tiên môn ở đâu? Làm người ai cũng thường hướng tới chỗ cao, có hứng thú gia nhập vào Hắc Sơn tông ta không?

Bước qua hai bước, năm thanh phi kiếm cũng không thấy tung tích nữa, nhưng thần sắc của Mạc Chi Dư chậm lại rất nhiều, lại thấy đối phương cũng cười nhạt một cái, hỏi ngược lại:

- Hắc Sơn tông của ngươi chẳng lẽ có thể so với Huyền Thiên môn sao?

- Ha ha

Mạc Chi Dư cười tự đắc, có chút khoe khoang nói:

- Huyền Thiên môn? Còn không phải là bằng vào uy danh của tu sĩ Nguyên Anh sao? Trừ chuyện đó ra, nó còn gì có thể trông cậy được?


- Ồ? Uy danh của tu sĩ Nguyên Anh còn chưa đủ sao...

Nói được một nửa, Lâm Nhất ngạc nhiên ngừng lại. Hắn đã từ trong lời nói của Mạc Chi Dư nghe ra gì đó, chỉ là khó mà tin được. Chỉ có điều, giữa tiên môn với nhau lại vứt bỏ sự hòa thuận mà rút kiếm đối đầu, rốt cục là vì sao? Đây tuyệt không phải là hành động mà môn phái trong giang hồ thế tục xưng bá. Người trong tiên đạo đều muốn trường sinh, muốn thành tiên chứ không phải muốn cậy mạnh hiếu thắng. Còn mình chỉ là một tu sĩ vừa tân tấn Trúc Cơ, Mạc lão nhi hao phí tâm cơ như vậy, đang toan tính cái gì?

- Ha ha!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn thấy dáng vẻ thất thố của đối phương, Mạc Chi Dư tự nghĩ đã đắc kế, trong lời nói có chút ý mê hoặc, nói:

- Chỉ cần ngươi gia nhập vào Hắc Sơn tông ta sẽ chân chính biết được sự cường đại của Bắc Cương Hắc Sơn ta! Còn ngươi chỉ cần dâng hiến kiếm trận vừa rồi cho tông chủ thì sẽ một bước lên trời! Thế nào...

Lâm Nhất chợt tỉnh ngộ, lại dùng giọng không hiểu hỏi:

- Hắc Sơn tông đã cường đại như vậy, còn đi quan tâm tới một bộ kiếm trận đó sao?

- Chỉ là một bộ kiếm trận?


Mạc Chi Dư thất thanh hỏi một câu, sau đó vội chuyển giọng, có chút bất đắc dĩ, nói:

- Chỉ là một bộ kiếm trận, trình diễn miễn phí cho tông chủ ta là sẽ có được một vị trí cao ngất trời, cớ sao lại không làm chứ?

Dường như đang nói chuyện với một đạo hữu quen biết đã lâu, ở một bên cảm khái, Mạc Chi Dư rất tùy ý đi lên phía trước hai bước nữa. Lại thấy đối phương nhếch khóe miệng lên, thần sắc hắn lạnh lẽo, thân hình đột nhiên chuyển động. Nhưng vào lúc này, một chùm quang hoa đột nhiên thoáng hiện, kiếm trận u mịch lại xuất hiện.

- Tiểu tử gian trá...

Mạc Chi Dư quát to một tiếng, phi kiếm trong tay bay thẳng về phía Lâm Nhất.

- Hừ! Lão nhi vô sỉ!