Nhìn trái nhìn phải, thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, chỉ có khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, lên tiếng hỏi:
- Chẳng lẽ, hôm nay không thể may mắn tránh được sao?
Đang tự mình lén quan sát, Xuất Vân Tử nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc như vậy thì trong lòng gã không khỏi run lên. Thầm nghĩ, không xong, tiểu tử này muốn giết người!
Người gầy kia lại không nghĩ như vậy, chỉ cho rằng Lâm Nhất đang sợ. Y đắc ý cười lạnh nói:
- Muốn sống cũng không khó! Chỉ cần ngươi gia nhập vào Hắc Sơn tông ta, cùng lập huyết thệ là được!
E sợ trong lòng đối phương còn lo lắng, người gầy lại ra hiệu với Xuất Vân Tử một cái, nói:
- Hắn vốn là đệ tử của Ẩn Nguyên Tông, sau khi thay đổi triệt để thì bây giờ đã là đồng môn của Hắc Sơn tông ta rồi. Tử Vân Xuất sư đệ, ta nói có đúng là tình hình thực tế không?
Tử Vân Xuất? Xuất Vân Tử? Dáng vẻ Lâm Nhất bừng tỉnh, xoay người lại nhếch miệng cười với Xuất Vân Tử. Trên mặt người sau đã chất đầy nụ cười, đang liên tục gật đầu.
Lâm Nhất nhíu mày lại, Xuất Vân Tử lại ngẩng đầu lên; người trước nhíu mày, sắc mặt người sau phát khổ, dáng vẻ đáng thương. Trong một thời gian ngắn ngủi, song phương như vượt qua lớp sương mù, bị người gầy kia nhận ra vài phần dị thường. Y thúc giục:
- Tiểu tử, sống hay chết, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Có người nói sau lưng, Lâm Nhất căn bản không để ý tới, thân hình khẽ động, đi thẳng về hướng Xuất Vân Tử. Không đợi người xung quanh lấy phi kiếm ra, hắn đã giơ tay đánh một chưởng bay ra ngoài, trốn bán sống bán chết.
- Oa oa! Ta liều mạng với ngươi... Ai u! Té chết ta rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân thể mập mạp của Xuất Vân Tử nặng nề ngã xuống đất, tiếng gào to tỏ ra dũng mãnh vừa mới vang lên đã trở thành tiếng kêu thảm.
Chuyện đột nhiên xảy ra, chẳng ai nghĩ tới tiểu tử của Chính Dương tông này nói chạy liền chạy, đám người gầy tỉnh ngộ lại thì đã trễ. Bóng người kia đã trốn tới xa vài chục trượng, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
- Cái tên phế vật nhà ngươi!
Sau khi hổn hển, người gầy nghiêm khắc đá mấy đá vào mông của Xuất Vân Tử, lại dẫn tới tiếng hét thảm đinh tai nhức óc, làm mấy hắc y nhân còn lại không thể không bịt chặt lỗ tai lại, vẻ mặt chán ghét.
- Gào lên làm cái gì? Câm miệng!
Người gầy gắt một câu, sau đó nhìn về phía bóng lưng Lâm Nhất đã đi xa, mắng:
- Vạn dặm trong Diệu Minh điện đều có tu sĩ của Hắc Sơn tông ta trông coi, ta xem ngươi có thể trốn đi nơi nào. Hừ!
...
Thân như thanh phong tiêu dao, chỉ chốc lát sau liền chạy ra ngoài hơn mười dặm, lúc này vẻ mặt Lâm Nhất mới thoải mái mà chậm bước chân lại, nhưng nụ cười trên mặt lại cổ quái.
Lúc nhìn thấy Xuất Vân Tử toàn thân áo đen, Lâm Nhất còn có chút hồ đồ, sau đó liền biết ngọn nguồn của chuyện này.
Bằng vào sự nhanh nhẹn linh hoạt của bản thân cùng với có địa đồ của tiên cảnh trong tay, một đường hữu kinh vô hiểm tới đây, Xuất Vân Tử vẫn gặp phải phiền toái. Gã sử dụng Phong Độn phù thoát được hai nhóm tu sĩ Hắc Sơn tông dây dưa, cuối cùng lại đụng trúng vào tay tu sĩ Trúc Cơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Độn phù trên người dù sao cũng có hạn, nghĩ trước nghĩ sau, Xuất Vân Tử liền thay đổi môn hạ như chuyện đương nhiên. Người ta ngại tu vi thấp kém, muốn một phát giết luôn. Gã lại sử dụng kỹ năng đặc biệt chân chó, không kịp chờ đợi mà lập huyết thệ, vì thế nên mới trở thành một thành viên của Hắc Sơn tông.
Lâm Nhất cùng Xuất Vân Tử xem như là đã từng quen biết, thêm nữa hắn cũng không có hảo cảm với Hắc Sơn tông nên muốn cứu y ra, ai ngờ nói gì đối phương cũng không đồng ý.
Lúc đó, Lâm Nhất truyền âm nói:
- Ta cứu ngươi rời khỏi đây nhé?
- Chạy không thoát, không đi!
Xuất Vân Tử đáp.
Lâm Nhất lại nói:
- Chẳng lẽ lo bốn người này sẽ gây trở ngại? Nếu có trở ngại, ta sẽ giết hết cho ngươi.
- Không thể, không thể! Ngươi giết tất cả bọn họ, ta sẽ không có chỗ dung thân!
Xuất Vân Tử lắc đầu liên tục.
Lâm Nhất lại hỏi:
- Chẳng lẽ nguyên nhân là vì ngươi đã lập huyết thệ?