Mỗi khi đi về phía trước một bước liền đối mặt với uy thế cường đại hơn bức ép tới khiến dưới chân người ta như muốn nhũn ra, hai chân cũng không ngừng run rẩy. Giống như một bàn tay lớn đang bảo vệ một cánh cửa, chặn bất kỳ một ai cố gắng tới gần. Còn ở trong cánh cửa chính là tiên cảnh khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ mà không được với tới.
Bằng vào tu vi cùng thần thức cố gắng chống lại sức mạnh đất trời này, thầm nghĩ muốn cách tiên môn kia gần một chút. Còn mỗi khi đi một bước về phía trước, khí cơ linh động trên không trung càng thịnh khiến người ta mừng rỡ, lại khiến người ta buồn lo vô cớ. Thân hình dừng lại một chút, khí cơ kia như mờ ảo, chỉ có thể lĩnh hội mà khó có thể truy tìm.
Thứ giống với linh khí đó rốt cuộc là cái gì? Nó tựa như đến từ vòm trời, dụ người ta hướng tới; lại tựa như thứ sẵn có giản dị, ngay ban đầu đã được tích trữ trong trời đất này. Nó như một cơn gió, cũng như một dòng suối, lại như một ánh mặt trời, mở ra cơ hội âm dương, thành tựu căn bản. Chỉ là, nó huyền diệu như vậy nhưng vì sao lại không để lại chút vết tích nào trong người chứ?
Yên lặng cảm nhận tất cả sự kỳ dị này, bước chân của Lâm Nhất càng lúc càng chậm lại. Trán hắn đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, có chút không cam lòng mở mắt ra.
Ngô Thất sớm đã vô lực tiến lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, nhìn thấy cuối cùng hắn cũng dừng lại khi cách mình hai trượng thì gã thầm thở phào nhẹ nhõm, có chút khó có thể tin, lại hơi có cảm giác may mắn, mang theo tâm tư không nói rõ được cũng không tả rõ được, vội khoanh chân ngồi xuống.
Ngắm nhìn bốn phía, Lâm Nhất thở hổn hển chửi thề một câu, lúc này mới ngoài ý muốn phát hiện ra mình đã rời chỗ cũ xa không dưới ba mươi trượng, tu sĩ ở gần đều có tu vi Trúc Cơ trung cấp, hắn xen lẫn ở giữa vô cùng nổi bật. May là đại đa số mọi người đều đang tĩnh tâm cảm ngộ, vẫn chưa lưu ý tới một tu sĩ Luyện Khí đi tới chỗ này.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại. Cơ duyên cũng chỉ là một hồi tạo hóa! Lâm Nhất tự biết rõ mình, bỏ qua suy nghĩ đi về phía trước trong đầu, lúc đang muốn ngồi xuống thì chợt cảm thấy có người nhìn qua.
Mới vừa rồi chỉ lo sự bất phàm của tiên cảnh lầu các, nhưng không ngờ còn có thể gặp phải người quen. Mặc áo xanh chính là Liên Tâm, sau khi thoáng nhìn thì thần sắc hơi có vẻ ngạc nhiên, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, sau lưng cách đó không xa, mặc toàn thân phấn y chính là Hồng Nhi, lông mày đang cau lại căn bản không lưu ý tình hình bên người. Chỉ là người mặc áo trắng như tuyết, mắt sáng mỉm cười đang khẽ vuốt cằm thăm hỏi.
Lại là Lan Kỳ Nhi! Thoáng sợ run lên, Lâm Nhất lau mồ hôi trán, bĩu môi gượng cười. Cằm người nọ khẽ hất lên quay mặt đi, chỉ còn dư lại lúm đồng tiền ở khóe môi có thể thấy được rõ ràng.
Bốn phía đều là tiền bối, Lâm Nhất không dám làm càn, sau khi cẩn thận ngồi xuống thì hai tay kết ấn, nhắm mắt lại hít thở. Nơi này không thể so sánh với nơi tầm thường được, chính là nơi tu luyện khó gặp được, nếu không mượn cơ hội để thể ngộ một phen thì vô cùng đáng tiếc.
Công hành cửu biến, thần thanh trí sảng. Trong khí hải linh lực dư thừa mà linh động. Giống như trời đã nhiều mây kéo tới lâu rồi, trời hạn gặp mưa sinh thành. Mơ hồ cảm thấy dấu hiệu Trúc Cơ, Lâm Nhất không khỏi nhếch khóe miệng lên. Chỉ có điều, hắn lập tức âm thầm lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh khí dị thường ở nơi đây mặc dù lúc hành công có lợi ích cực lớn nhưng vẫn không thể lưu lại chút vết tích nào trong người, làm người ta tiếc nuối. Còn lần Trúc Cơ trước thời khắc mấu chốt lại thất bại trong gang tấc cũng có liên quan tới cảm ngộ của bản thân. Còn nhớ Diệp Vũ từng nói nhìn vạn vật trong thế gian như bình thường, khó là khó ở xác định hư thực, thực giả lẫn lộn. Nếu có thể coi như có được gì cũng không vui, không buồn, hiểu được hư thực thực giả chẳng qua chỉ là một suy nghĩ mà thôi. Đến lúc đó, đại đạo Trúc Cơ sẽ không khó.
Có thể thấy được, lần đó sắp thành Trúc Cơ lại bại là do mình quá mức vội vàng.
Lúc đang như đi vào cõi thần tiên, tiếng chuông và khánh nhạc lần nữa kêu vang, từ lầu các tiên gia, từ ngoài cửu thiên chậm rãi tới, gõ thẳng vào tâm thần. Trong đầu Lâm Nhất cũng nghiêm lại theo. Tiếng chuông kẻng lớn vang lên này chính đại mà huyền diệu, trang nghiêm lại thêm chú mục khiến tâm niệm người ta trong suốt, thanh tịnh.
Lúc hai mắt của Lâm Nhất mở ra, chỉ thấy phía trước có một chùm kim mang lóe lên, có phi long tại thiên, có bạch hạc bay lượn; trong tiên vụ dày có thương tùng thúy bách, có ốc xá điền viên, có hài đồng chạy nhảy cùng thôn phụ dựa cửa trông ngóng, còn có sự an nhàn và tùy ý...
Phía dưới xanh vàng rực rỡ, hư thực khó mà phân biệt, chẳng lẽ đây cũng là tiên cảnh...?
- Thùy vị vô tiên, thảo giới thăng thiên;
Thùy vị hữu tiên, chân long khả hoạn.
Mục nhân nãi mộng, thực duy phong niên... *
Một khúc ca dao vang rền, dưới mục đồng chính là một con thanh long...
*Người nào gọi là Vô Tiên, thăng thiên là chuyện vặt; người nào gọi là hữu tiên, chân long có thể hoạn. Mắt người thấy là mộng, thứ chân thật chỉ là năm được mùa...