Một vệt lúm đồng tiền như mây như sương, khiến người khó có thể dự đoán. Lan Kỳ Nhi nhìn Lâm Nhất, mở miệng nói:
- Nhờ có ngươi cứu Thải Doanh, phần ân tình này, để ta làm sao báo đáp?
- Chuyện này... thời khắc nguy nan, ta cũng được tiền bối cứu giúp...
Lâm Nhất cúi người, ánh mắt nhanh chóng phiết qua nói.
- Ta cứu ngươi, là bởi vì ta nhận biết huynh đệ của ngươi!
Thần sắc của Lan Kỳ Nhi bất biến, mỉm cười nói.
Sắc mặt Lâm Nhất biến ảo chập chờn, chỉ giây lát, hắn khẽ thở ra một hơi, ánh mắt lấp loé thoáng chốc trong suốt, bình tĩnh lại.
- Ta cứu Thu cô nương, không phải cũng vậy sao...
Lại nói một nửa, Lâm Nhất bĩu môi, nhưng thần sắc dễ dàng hơn rất nhiều, lưng thoáng thẳng lên. Hắn nhìn về phía Lan Kỳ Nhi, đã không còn thất thố và bất an như vừa rồi, ngược lại giống như thấy được một cố nhân.
- Việc nơi này đã xong, Huyền Minh Điện gặp lại! Tự thu xếp ổn thoả đi!
Lan Kỳ Nhi khẽ nói, kéo theo Thu Thải Doanh, đạp lên kiếm hồng phóng lên trời. Thời điểm rời đi, lúm đồng tiền rực rỡ, giống như ánh bình minh mới mọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sư muội, chờ ta...
Lại một đạo kiếm hồng bay lên, Tiển Phong không kịp cân nhắc trong giọng nói của Lan Kỳ Nhi kỳ lạ, vội ngự kiếm đuổi theo.
Lâm Nhất lặng lẽ đứng đó, khóe miệng hơi nhếch lên. Nụ cười long lanh kia giống như còn ở trước mắt. Chỉ là một thân ảnh không đúng lúc xông ra, chính là Vạn Tử Bình, vẻ mặt rất âm trầm.
- Vị đạo hữu này, đan dược của ngươi từ đâu mà đến? Ta rất tò mò a!
Vạn Tử Bình mang theo hứng thú nhìn về phía Lâm Nhất.
- Vì sao ta phải nói cho ngươi nghe?
Lâm Nhất nhướng mày, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
Hồng Lăng bồi tiếp sư phụ hành công chữa thương, Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ vô sự, thấy hai người nói chuyện cũng đi tới.
Vạn Tử Bình cười khẩy nói:
- Cũng không biết ngươi sử dụng loại thủ đoạn nào, lại có duyên leo lên cao nhân của Huyền Thiên Môn. Nhưng đáng tiếc, người ta đều đi, lưu lại một mình ngươi. Không còn chỗ dựa, ngươi còn mạnh miệng cái gì!
- Niệm tình hắn cứu Ngọc sư thúc, chúng ta không nên làm khó hắn!
Mộc Thiên Viễn ở một bên nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tiên tử của Huyền Thiên Môn không coi người khác ra gì, lại khá quan tâm người này. Sự tình vốn lộ ra cổ quái, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Nhất lại nhiều ra mấy phần thận trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liếc Mộc Thiên Viễn một cái, Lâm Nhất nhìn Vạn Tử Bình, trong ánh mắt hàn mang chớp động, lạnh giọng nói:
- Hiếu kỳ, sẽ hại chết người !
Chẳng biết tại sao, sát khí dày đặc đột nhiên xuất hiện, làm cho trong lòng Vạn Tử Bình kinh hãi. Hắn biến sắc, vội lui về sau một bước, đã thấy tu sĩ trung niên kia cất bước rời đi...
- Huyền Minh Điện gặp lại, tự thu xếp ổn thoả đi!
Lời còn chưa dứt, bóng người màu xám nhạt như mây như khói, đột nhiên đi xa.
- Thật nhanh!
Niên Tứ kinh thán một tiếng.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ thi triển Ngự Phong thuật, đại thể đều tương đương, người thân hình hơi nhanh vừa xem hiểu ngay. Đối với chuyện này, Mộc Thiên Viễn rất tán thành. Chẳng lẽ người này ẩn giấu tu vi?
Khiếp đảm đã không còn, giống như ảo giác, Vạn Tử Bình tự giễu lắc đầu một cái. Nhìn về phía bóng người đi xa, hắn xem thường hừ nói:
- Giả vờ mê hoặc, còn không phải là muốn mượn cớ bỏ chạy?
...