Trên gò núi đứng ba nam tử, đang nghển cổ quan sát cái gì.
Ba người này đều trên ba mươi tuổi, trong đó một người vóc dáng cao to, mặc bạch y, thần sắc kiêu căng. Liếc mắt nhìn hai đồng môn ở bên người, lại quay đầu nhìn phía dưới.
- Vừa rồi truyền âm có phản hồi, Hồng Lăng sư tỷ và Ngọc tiền bối ở bên trái không xa, sợ là gặp phải phiền toái! Chỉ là chúng ta đến nơi này, vì sao không gặp được hình bóng hai người?
Người nói chuyện là Vạn Tử Bình, hắn và Mộc Thiên Viễn, Niên Tứ ở trong Hoàn Thiên Cảnh hành tẩu, không quên phát Truyền Âm Phù liên lạc đồng môn.
Truyền Âm Phù của Chính Dương Tông không có dùng tốt như ở bên ngoài, ở trong tiên cảnh lúc linh lúc mất linh. Ba người Vạn Tử Bình thu được tin tức của Hồng Lăng, nói là nàng và sư phụ Ngọc Lạc Y gặp bất trắc, mong đồng môn tới giúp đỡ. Kết quả ba người không kịp liên lạc người khác, vội vã chạy tới, nhưng không thấy bóng người.
- Vạn sư huynh! Nếu Kim sư tỷ và Ngọc tiền bối gặp bất trắc, chúng ta nên làm thế nào cho phải!
Vạn Tử Bình bắt đầu nôn nóng.
Hồng Lăng là Luyện Khí tầng chín, Ngọc Lạc Y là Trúc Cơ kỳ, nếu hai người này tao ngộ cường địch, ba sư huynh đệ bọn hắn chạy đến cũng uổng công, làm không cẩn thận còn có thể liên lụy vào.
Niên Tứ ân một tiếng, lấy đó than thở. Hắn chỉ có tu vi Luyện Khí tầng tám, ở trước mặt hai vị sư huynh, tự cảm thấy thấp hơn một đầu, ngay cả nói chuyện cũng như thế.
Kế vặt của Vạn Tử Bình không thể gạt được Mộc Thiên Viễn, trong lòng hắn khinh bỉ, nhưng cười nhạt nói:
- Vạn sư đệ là nói, chúng ta phân công nhau sưu tầm một phen...
Thần sắc của Vạn Tử Bình có chút bối rối, vội xua tay nói:
- Phân công nhau đi tìm... Nếu bị địch nhân phân ra đánh, chúng ta chẳng phải bị thiệt lớn! Không thích hợp, không thích hợp...
- Hai vị sư huynh...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là âm thanh của Niên Tứ, Vạn Tử Bình cũng không quay đầu lại nói:
- Niên sư đệ không được nhiều chuyện...
Niên Tứ bị trách mắng, trên mặt có chút không vui. Hắn thầm hừ một tiếng, vẫn nói tiếp:
- Kim sư tỷ... Ồ! Hai người kia là ai?
Nơi này rất trống trải, trong vòng mấy trăm dặm, đều là một ít gò núi và loạn thạch. Ba người đứng ở trên gò núi nhìn ra xa, bốn phía mười mấy dặm đều ở đáy mắt.
Xa xa, bên cạnh một mảnh loạn thạch, bốc lên thân ảnh của Hồng Lăng, trong lòng ngực nàng ôm một người. Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ biến sắc, thân hình không hẹn mà cùng bắn lên, thẳng đến bên kia.
Nhưng dưới chân Vạn Tử Bình do dự, ánh mắt dời về nơi khác. Bên ngoài năm dặm, xuất hiện hai người xa lạ một nam một nữ, đều là Luyện Khí tầng bảy. Hắn thoáng an tâm, thấy hai đồng môn đã chạy đi thật xa, dưới chân vội dùng lực, liều mạng đuổi theo.
Thị lực của tu sĩ rất tốt, xa xa nhìn thấy dưới chân Hồng Lăng lảo đảo, hiển nhiên trên người có thương tích. trong lòng lại bế người, chẳng lẽ là Ngọc Lạc Y? Niên Tứ và Mộc Thiên Viễn không dám thất lễ, vội vã xông qua, Niên Tứ còn hô to... Kim sư tỷ, sư đệ đến đây!
Cử động của mấy người này, làm cho một nam một nữ ở xa xa thả chậm bước chân.
...
- Lâm đại ca, có thể nhìn ra lai lịch mấy người kia không?
Nhìn thấy tình hình phía trước, nữ tử mặc váy màu vàng mở miệng hỏi. Nghe tiếng, tu sĩ trung niên thẳng thắn ngừng lại, thần sắc không rõ nói:
- Chính là tu sĩ của Chính Dương Tông!