Vô Tiên

Chương 739 : Cao nhân tiền bối




- Thu Thải Doanh ta chết rồi, tự có sư phụ báo thù cho ta! Nhưng bọn ngươi hành động tiểu nhân vô sỉ, uổng là người tu đạo!

Nguyên lai nữ tử này tên Thu Thải Doanh! Trong Ly Hồn Giản nhìn thấy nữ tử không phải là người này sao! Sư phụ nàng là Lan Kỳ Nhi? Trong trận pháp, Lâm Nhất đã chậm rãi đứng dậy.

- Đừng có trì hoãn, chậm thì sinh biến!

Nam tử lớn tuổi rất cẩn thận ra hiệu. Hai vị sư đệ ngầm hiểu, không hẹn mà cùng vung phi kiếm.

Thu Thải Doanh thở ra một hơi, đang định lấy chết tương bính, bên cạnh đột nhiên lướt qua một tia kiếm quang...

...

Lâm Nhất ra tay rồi!

Không phải không nghĩ tới hiện thân ngăn cản tranh chấp, nhưng một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, lời nói có bao nhiêu phân lượng, không cần suy nghĩ cũng biết rất rõ.

Lan Kỳ Nhi cứu mình một mạng, vì thì cứu đồ đệ nàng báo đáp lại? Không! Cho dù không nhận ra Thu Thải Doanh này, Lâm Nhất cũng sẽ cứu. Chỉ là ra tay không có quả đoán như vậy mà thôi?

Nếu tránh không được động thủ, thì không cần kiêng kỵ cái gì!

Bốn người vừa nhận thấy được có động tĩnh, Lâm Nhất phảng phất như bỗng dưng xuất hiện, tay cầm linh khí phi kiếm, đã đến trước mặt nam tử Luyện Khí tầng tám, một kiếm đánh xuống.

Bất ngờ không đề phòng, nam tử trẻ tuổi kia hoảng sợ cả kinh nói:

- Ngươi là ai...



Lời còn chưa dứt đã im bặt. Ánh kiếm lóe lên, huyết hồng tung toé, hắn bị một kiếm trảm thành hai đoạn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Nhất giết người là thẳng thắn như thế, cũng máu tanh như thế! Hắn thích cảm giác tự tin khi tay cầm trường kiếm, hắn thích khoái ý khi một kiếm kết thúc! Có thể đây là phóng thích phiền muộn đã lâu, cũng có thể là tính cánh tùy tiện kiềm chế đã lâu!

Một kiếm bổ một người tu vi yếu nhất trong đối phương, ánh kiếm chớp động, bắn ra một chuỗi huyết châu, không đợi hai người còn lại phản ứng, Lâm Nhất nhảy vọt đến trên tảng đá của Thu Thải Doanh, nhướng mày, lạnh giọng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Có chừng có mực, tốt quá hoá dở! Hai vị còn muốn lấy nhiều khi ít không?

Thu Thải Doanh kinh ngạc nhìn tu sĩ trung niên đột nhiên nhô ra kia, nhất thời không biết như thế nào cho phải! Người này lại muốn giúp mình, vừa rồi lại ẩn thân ở nơi nào?

- Sư đệ... Ngươi là ai? Vì sao ra tay giết người?

Chỉ trong chớp mắt, đồng môn sư đệ gặp lục, biến thành thi thể đầm đìa máu, nam tử lớn tuổi bi thiết một tiếng, khó có thể tin nhìn chằm chằm Lâm Nhất, lên tiếng chất vấn.

Một nam tử khác trên người đầy vết máu, hai mắt trợn lên tròn xoe, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía tu sĩ trung niên kia, thầm mắng, gia hỏa đáng ghét này từ nơi nào nhô ra, bất quá là tầng bảy, dĩ nhiên thâm độc như vậy, đánh lén ám toán, khiến sư đệ vẫn lạc. Người này thực đáng chết!

Nhìn thần sắc hai người còn lại, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Vốn tưởng ra tay giết một người, đủ để kinh sợ địch thủ, khiến cho đối phương rời đi. Nhưng nhìn tình hình này, rõ ràng là không thể bỏ qua!

- Hai vị đạo hữu, ta là ai, không quá quan trọng. Bất quá là một bảo vật mà thôi, hà tất tương bức như vậy!

Lâm Nhất kiên trì khuyên một câu.


Hắn không muốn làm sự tình chém tận giết tuyệt, chết một người đã rất bất đắc dĩ, vốn không thù không oán, nếu thu tay lại, chưa chắc không thể được!

- Ha ha...

Nam tử bị thương giận dữ mà cười, ngửa mặt lên trời đánh cái ha ha. Hắn liên tục lắc đầu, như nhìn thấy sự tình táng tận thiên lương gì, ngón tay chỉ Lâm Nhất, mang theo tức giận mắng:

- Con mẹ nó ngươi tính là cái thứ gì? Sau khi dựa vào đánh lén may mắn giết được sư đệ ta, bây giờ lại muốn ra vẻ đạo đức! Ta phi! Ngươi không phải là một tiểu tử tầng bảy sao? Thật coi mình là tiền bối cao nhân!

- Hừ! Giết người đền mạng! Đừng dong dài với loại ngông cuồng tự đại này!

Nam tử lớn tuổi sắc mặt âm trầm, thủ quyết dẫn động tế lên phi kiếm.

- Đa tạ vị đại ca này cứu giúp! Ngươi vẫn là đào mạng trước đi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người còn lại đều là Luyện Khí tầng chín, sát ý dày đặc, nếu tiếp tục chém giết, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Thu Thải Doanh không muốn liên lụy người khác, hảo tâm khuyên bảo.

Lâm Nhất không vì hảo ý của Thu Thải Doanh mà lay động, thần sắc đã cứng ngắc. Hắn bị đối phương chửi đến phát hỏa, nhìn hai địch thủ khí thế hùng hổ, lắc đầu nói.

- Chết, thật là tự tìm a!

Lời còn chưa dứt, cánh tay Lâm Nhất khẽ giương lên, hai đạo kim quang mang theo hai ánh bạc bay ra, dưới chân hơi động đã mất đi thân ảnh.


Bất động thì thôi, động thì nhanh như sấm gió!

Lâm Nhất đột nhiên làm khó dễ, làm cho hai người kia lập tức nhảy lên, thầm mắng một tiếng đáng ghét, thời điểm muốn thôi thúc phi kiếm, nhưng không thấy thân ảnh của đối phương, vội dùng thần thức truy tìm tung tích, không quên lấy ra bảo vật hộ thân.

Ai nghĩ, kim quang lóe lên, không đợi nam tử lớn tuổi tránh né, thế đi của kim tiên quá nhanh, trong nháy mắt đã bị trói chặt. Hắn kinh hãi đến biến sắc, cật lực giãy dụa, nhưng khó có thể tránh thoát, chỉ có thể thôi thúc phi kiếm chém lung tung, e sợ cho lại gặp ám toán.

Trong lòng một nam tử khác biết địch thủ giả dối, thời điểm né tránh, vội vàng thôi thúc phi kiếm xoay quanh ở bên người, đưa tay lấy ra một tờ phù chú muốn tung lên.

Đoạt, đoạt… hai tiếng vang trầm, ánh bạc lướt qua, hai ngọc xà xuất hiện, vững vàng trói lại hai thanh phi kiếm của đối phương. Cùng lúc đó, trong kim mang đại thịnh, một Kim Long giương nanh múa vuốt hiện ra, mang theo tiếng gió rít gào, chỉ chớp mắt liền cuốn lấy nam tử liên tiếp lui về phía sau.

Trên từng mảnh vảy giáp, ẩn ẩn có Xích Viêm phun trào, mang theo nhiệt độ khiến lòng người kinh hãi, làm cho người bị trói buộc hét thảm một tiếng...

- A... tha mạng!

Tiếng kêu cứu chưa dứt, Lâm Nhất đột nhiên hiện thân. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, chỉ có khóe miệng lạnh lùng, cánh tay huy động, ánh kiếm lóe lên. Cũng không thèm nhìn thi thể đã thành hai mảnh của đối phương, phi kiếm tuột tay rời đi, thẳng đến người bị kim tiên trói buộc.

Nam tử lớn tuổi sợ hãi thất sắc, đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng phi kiếm đã nhanh như tia chớp xuyên qua, mang đi nửa bên đầu, máu bắn ra thật xa.

Kim Long quay về, lại tiếp tục hóa thành Kim Long Văn trên cánh tay của Lâm Nhất. Kim tiên xảo như linh xà, vèo một tiếng thu vào Túi Càn Khôn. Hai ngọc xà mất đi pháp lực, trên không trung nhẹ nhàng vỡ ra, mảnh ngọc tung bay. Quả cầu lửa xuất hiện, trong tro tàn bay ra hai cái Túi Càn Khôn.

Giơ tay thu phi kiếm và Túi Càn Khôn vào, Lâm Nhất đánh giá bốn phía một chút.

Xuất hiện giết người, thanh lý chiến trường, chỉ bất quá mấy hơi mà thôi! Một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, giết hai Luyện Khí tầng chín lại dễ dàng như vậy! Nhìn thần sắc của Lâm Nhất như thường, cử chỉ lại lộ ra thoải mái, Thu Thải Doanh ngoại nhu nội cương, bản tính khá là mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn lại không dám thở mạnh.