Niên Tù vẫn chưa lên tiếng, mà lộ ra trầm tư. Trịnh Nguyên thì không thể chờ đợi được nữa triển khai thần thức, tinh tế tra xét ở trên mặt đất.
Trong trận pháp, Lâm Nhất bất đắc dĩ. Một mình Trịnh Nguyên không đáng sợ, nhưng thêm một Trúc Cơ hậu kỳ Niên Tù, hắn không có bất kỳ phần thắng. Ai bảo tu sĩ Trúc Cơ kỳ biết bay chứ! Đánh không lại không nói, nếu ngay cả chạy cũng chạy không lại người ta, này khác gì bó tay chịu trói! Bích Vân Sa? Còn không nhanh bằng Ngự Phong thuật a!
Nhìn Trịnh Nguyên ở trên đỉnh đầu bay tới bay lui, Lâm Nhất nhíu mày, không hề có một chút biện pháp. Kế trước mắt chỉ có nhờ Tứ Tượng Trận thần kỳ, tránh thoát thần thức của đối phương mà thôi.
- Chẳng lẽ tiểu tử kia biến mất không còn tăm hơi như vậy, trong thần thức không có chút đầu mối nào a!
Bận việc một lúc, Trịnh Nguyên có chút lo lắng.
Niên Tù cũng khá buồn bực, vừa rồi ở trong thần thức, rõ ràng nhìn thấy thân ảnh của Lâm Nhất. Ai nghĩ không đợi tới gần, đối phương lại đột nhiên mất đi hình bóng. Thời điểm Trịnh Nguyên sưu tầm, hắn cũng không nhàn rỗi.
Nghi là trận pháp, nhưng trên mặt đất trọc lốc, ngoại trừ mấy tảng đá vụn thì không có thứ gì. Một đệ tử Luyện Khí kỳ mà thôi, cho dù có trận pháp, cũng sẽ không quá cao minh. Người này đến tột cùng đi nơi nào?
Tứ Tượng Kỳ Trận cũng không phải lần đầu tránh thoát thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cái này cũng là chỗ may mắn của Lâm Nhất. Nhưng thấy Trịnh Nguyên hạ xuống mặt đất, khởi động phi kiếm tìm khắp nơi, sắc mặt hắn lần thứ hai khó nhìn lên.
Trịnh Nguyên này thật đáng ghét! Thần thức tìm không được vị trí của mình, vẫn không cam lòng rời đi, lại có tư thế đào sâu ba thước. Nếu Tứ Tượng Kỳ bị phi kiếm va phải, không lộ ra mới lạ!
Ngón tay Trịnh Nguyên điểm một cái, phi kiếm ở trên mặt đất mang ra một chuỗi hỏa tinh, chạy ra ngoài mười mấy trượng mới vòng trở lại. Hắn tự cho là đắc kế, trên mặt cười gằn, đắc ý lớn tiếng kêu gào:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lâm Nhất, chớ né tránh! Ra đi!
Lâm Nhất đứng ở nơi đó, theo biện pháp nhìn như vụng về nhưng cực kỳ hiểu quả của Trịnh Nguyên, không cần bao lâu sẽ sưu tầm một lần. Mà đến lúc đó, Tứ Tượng Kỳ Trận sẽ không còn chỗ nào độn hình.
Bất đắc dĩ, Lâm Nhất lặng lẽ triệu hồi ra phi kiếm, lưu ý lấy động tĩnh của Trịnh Nguyên.
Niên Tù vẫn còn ở giữa không trung, như nghĩ tới điều gì, lên tiếng nói:
- Chẳng lẽ tiểu tử kia còn có những độn pháp khác...
Nghe tiếng, Trịnh Nguyên hỏi:
- Niên sư huynh có ý gì?
- Bởi vì cấm chế, trong tiên cảnh không thể thi triển Ngũ Hành độn pháp. Nhưng còn có vài loại độn pháp, không ở trong ngũ hành, thí dụ như huyết độn, phong độn, hồn độn… những loại độn pháp này có ghi chép ở trong điển tịch của môn phái, đến tột cùng như thế nào, rất ít người biết. Trừ những thứ này, độn phù của Huyền Thiên Môn cũng khá thần dị. Nói chung tiểu tử kia có không ít biện pháp đào mạng. Chỉ bằng vào một đệ tử ngoại môn như hắn, lại hiểu được Thổ Độn Thuật, có thể thấy người này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng!
Trịnh Nguyên thu hồi phi kiếm hỏi:
- Này phải làm sao đây? Cũng không thể trơ mắt nhìn tiểu tử kia không cánh mà bay chứ?