Vô Tiên

Chương 660 : Như rơi mây mù




Một ngày này, ánh nắng chiều nhuộm hồng cả Tây Thiên.

Giữa núi non trùng điệp, trên một cái sơn đạo uyển chuyển xuất hiện hai người trẻ tuổi mặc áo bào màu xám. Một là Phong Ly với dáng người thấp nhỏ, thần tình hơi lộ ra mệt mỏi. Một người khác thần sắc ung dung, đôi mắt sáng rực dưới lông mày như đao, hiển nhiên chính là Lâm Nhất.

- Lâm sư đệ, theo ngọc giản của Giản chấp sự bày ra, Mao gia lĩnh xem ra cách đó không xa phía trước!

Sắc mặt của Phong Ly lộ vẻ vui mừng, ngón tay chỉ phía trước nói. Liên tiếp hơn hai chục ngày lặn lội đường xa, tiêu hao vẫn là thể lực. Hắn dù sao tu vi có hạn, không bằng Lâm Nhất có vẻ nhẹ nhàng như thường.

Bốn phía xanh um tươi tốt, chính là thời tiết cỏ cây um tùm, đi lại giữa đường núi, ngẩng đầu không thấy ánh mặt trời. Nếu không phải trước đó biết được đường đi, vị trí của Mao gia lĩnh quả thật không dễ tìm. Lâm Nhất nhìn lên sắc trời đã tối, hắn liền nói:

- Nếu đoạn đường còn lại không xa, ta và huynh hay là tìm tới Mao gia lĩnh nghỉ ngơi. Phong sư huynh nghĩ như thế nào?

- Ha ha! Lâm sư đệ nói cực phải!

Phong Ly gật đầu nói phải.

Tu sĩ của Luyện Khí kỳ năm ba ngày không ăn không uống không có gì. Mà trải qua mấy ngày nay, lại phải gấp rút lên đường, lại không ăn thứ gì, Phong Ly thật sự có chút ăn không tiêu. Hắn cũng muốn thừa dịp trời còn chưa tối kịp thời chạy tới Mao gia, cũng tiện dùng chút ít canh nóng cơm.

Mắt thấy sắc trời muộn thâm trầm, chim mệt mỏi về rừng, Lâm Nhất đi theo sau Phong Ly bỗng nhiên đuôi lông mày nhích động, hỏi:

- Phong sư huynh, Mao gia lĩnh cách nơi này có còn xa lắm không?



Phong Ly cũng không quay đầu lại đáp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Qua sườn núi trước mặt là đến rồi, cách nơi này chẳng qua là hơn mười dặm thôi!


- Phong sư huynh chắc chắn như thế chứ?

Bước chân của Lâm Nhất chậm lại, trong thần sắc như có điều suy nghĩ.

Phong Ly xoay người lại, thấy đối phương đã nhíu mày, hắn không khỏi dừng bước lại, lấy ra một cái ngọc giản nói:

- Đây là ngọc giản mà Giản chấp sự giao cho, Lâm sư đệ không ngại nhìn một chút xem!

Phong Ly vẫn không nói sai, quả nhiên như trong ngọc giản chỉ ra, Mao gia lĩnh ở phía trước cách đó không xa. Lâm Nhất trả ngọc giản lại, nhìn Phong Ly vẻ mặt không hiểu nói:

- Chỉ sợ phía trước sinh biến, Phong sư huynh phải cẩn thận!

Hắn nói xong, thái độ khác thường dẫn đầu đi tới phía trước.


Phong Ly sợ run lên, vội vàng đuổi theo hỏi:

- Lâm sư đệ, ngươi phát hiện cái gì thế?

Thần sắc của Lâm Nhất ngưng trọng, nhẹ giọng đáp:

- Đây chẳng qua là một vùng phế tích! Hay là trước tiên đi xem một chút đi!

Hai người một trước một sau đi về phía trước, di chuyển qua sườn núi, trước mặt bỗng nhiên là một chỗ sơn cốc. Lúc này sắc trời đã tối, lại có thể thấy được trên dốc cao trước mặt, một khu đổ nát thê lương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thân hình dừng lại, bên chân Lâm Nhất có một tấm bia đá, phía trên có thể thấy rõ ràng ba chữ Mao gia lĩnh. Phong Ly cũng thấy được tình cảnh trước mắt, ngẩng đầu nhìn bốn phía, kinh hô một tiếng:

- Sư đệ! Sao lại như vậy? Người đâu?

Lâm Nhất nhíu chặc mày, không lo được Phong Ly sau lưng, hắn leo lên dốc cao, giây lát liền nhảy lên một đoạn tường cao chưa sụp đổ. Trên sườn núi diện tích mấy dặm này đã là một mảnh hỗn độn, khó có thể thấy một gian phòng hoàn chỉnh. Thần thức quét qua, lại không thấy một bóng người, ngay cả thi thể cũng không có.

Ai có thể tin tưởng vùng đất rối loạn thê lương lại hoang tàn vắng vẻ như thế, không ngờ lại là vị trí của tu tiên gia tộc Mao gia.


Sắc trời tối xuống, gió đêm lướt qua núi, mang theo tiếng nghẹn ngào nhẹ nhàng, cùng xa xa vài tiếng lệ minh của Dạ Kiêu, xuyên qua từ trong chút ít đổ nát thê lương này, khiến người ta nghe được mao cốt cũng lộ vẻ sợ hãi.

Thần thức của Lâm Nhất lại quét qua mảnh hoang vu này một lần nữa, cho đến ngoài hai mươi dặm, vẫn không phát hiện bất cứ động tĩnh gì. Mao gia lĩnh tĩnh mịch này rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Giản Dĩ có trước đó biết được những điều này, có ý bảo mình và Phong Ly một chuyến tay không, dùng cái này trừng trị hắn hay không? Sẽ không đâu, làm trưởng bối, Giản đơn chấp sự muốn thu thập mình rất dễ dàng, không cần thiết làm điều thừa này.

Chẳng lẽ, Mao gia gặp đại nạn, bị người diệt rồi sao?

Lâm Nhất nghĩ đến đây, hắn ngưng mắt nhìn lại. Quả nhiên, tùy ý có thể thấy được dấu vết đánh nhau, vết kiếm sâu trên hòn đá trên phòng ốc hãy còn rõ mồn một trước mắt, hiển nhiên là phi kiếm gây nên. Mà trên phòng ốc bị đổ sụp, mơ hồ có tồn tại khí thế của pháp lực lưu lại. Chỗ này, xem ra phát sinh qua một cuộc đại chiến thảm liệt, đây là đại chiến sinh tử giữa tu sĩ!

Phong Ly đi qua trong phế tích, sau khi không thu được gì, hắn đến gần Lâm Nhất, trong giọng nói lộ ra bất an:

- Lâm sư đệ, ta tìm hiểu một phen bốn phía chung quanh, một bóng người cũng không gặp. Chỉ có một số dấu vết đánh nhau, hẳn là trước đó lưu lại không lâu. Mao gia thật sự chẳng lẽ bị diệt môn hay sao?

Lâm Nhất nhảy xuống từ trên đầu tường, đi tới trước thềm đá bị đá vụn che mất, đưa tay phất một cái, nửa tấm biển hiệu của cánh cửa bay lên, lại rơi xuống một tiếng "phịch phịch", phía trên loáng thoáng có thể thấy được một chữ 'Mao'. Hai bên thềm đá cao lớn, một con thạch thú giữ cửa bị đánh trở thành đá vụn, một con khác thì lại bị cắt thành vài đoạn, sụp đổ trong gạch ngói vụn. Nửa cái đầu còn lại đó hãy còn há to miệng, sớm đã nhìn không ra khí thế của chiêu cát nạp tường, giống như là Đại Bi không tiếng động, chứng kiến hết thảy đã từng phát sinh qua nơi này.

Một vùng lớn như vậy, phải ở bao nhiêu người a! Cứ như vậy cũng bị mất sao? Mặc dù không có gì giao thiệp với Mao gia, cảnh tượng thê lương này vẫn khiến cho Lâm Nhất cảm thấy trong lòng từng trận rét run.