Vô Tiên

Chương 646 : Hy sinh vì nghĩa




Lâm Nhất đắm chìm trong chỗ hay của Xích Kim Long Văn, rồi lại vì Kim Long kiếm quỷ dị vô thường mà nhức đầu, điều mà hắn nhìn thấy trong thần thức khiến cho hắn kinh ngạc cũng không chần chờ chút nào. Hắn lập tức tế ra Tứ Tượng Kỳ, biến mất thân hình.

Trong địa huyệt của dung nham, chỉ có dung nham nóng cháy đang phát ra tiếng sôi trào ục ục. Xích Diễm đỏ rực ánh đỏ lên toàn bộ địa huyệt, vách động đỏ thẫm cũng rất giống tùy thời sắp bị dung hóa. Thế nhưng ngay vào lúc Lâm Nhất biến mất thân hình, 150 trượng chỗ tay trái, gần bên bờ dung nham diễm lưu đột nhiên sáng lên cột sáng chói mắt. Theo cột sáng ấy dần dần biến mất, có hai người đi ra từ bên trong.

Một người trong đó là người trung niên tướng mạo anh tuấn, mày kiếm râu xanh, khí vũ bất phàm. Hắn dường như cực kỳ quen thuộc đối với địa huyệt như lò luyện kia, đi lại bên diễm lưu nóng cháy cũng không để ý. Sau khi hắn đi hai bước, người này xoay người lại nói với một người trẻ tuổi bên cạnh:

- Mật huyệt, chỗ mật huyệt này liên thông với linh huyệt dưới đất, là chỗ linh mạch trong ngọn núi Thiên Cơ, cũng là nơi tu luyện của tông môn trưởng bối. Không phải là Các chủ cùng tông chủ trong tông môn không thể tới đây, bổn các cũng là phá lệ mang ngươi đến mấy lần. Quả nhiên không phụ hy vọng của ta a! Ngươi có thể một lần đột phá Luyện Khí kỳ mà thành công Trúc Cơ.

Người tuổi trẻ có bộ dáng hai, ba chục tuổi, toàn thân áo tím, màu da trắng nõn, mặt mày tuấn lãng. Đây chính là tân tấn Trúc Cơ tu sĩ Trịnh Nguyên của Chính Dương tông. Hắn trẻ tuổi như vậy đã thành công Trúc Cơ, chọc tới động tĩnh không nhỏ, được các trưởng bối coi là kỳ tài trăm năm không xuất hiện, giờ này danh tiếng trong tông môn đang thịnh. Chỉ có điều, trước mặt Các chủ Vệ Tòng của Thiên Khu các, người này trước sau như một khiêm tốn lễ độ, vội cúi người bái tạ, nói ra:

- Thế bá ưu ái, Trịnh Nguyên khắc sâu trong lòng, trọn đời không dám quên!



Vệ Tòng cười nhạt nói:


- Ha ha! Bổn các và Trịnh gia tình bạn cố tri, dĩ nhiên phải cất nhắc ngươi. Kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử thân truyền của bổn các.

Trịnh Nguyên mừng rỡ, quỳ xuống 'phịch', miệng nói bái kiến sư phụ!

Vệ Tòng sau khi nhận đại lễ của Trịnh Nguyên, vung ống tay áo đỡ hắn dậy, nói ra:

- Ngươi vào môn hạ của bổn các, sau này còn phải cần cù tự lệ. Chuyện ở chỗ này đột phá tu vi, không được nhắc tới với người khác, để tránh dẫn đến lời ra tiếng vào.


Trịnh Nguyên gật đầu nói phải.

Vệ Tòng lại nói:


- Đây cũng là lần cuối cùng mà vi sư dẫn ngươi tới đây, nếu không, bị những sư huynh đệ khác gặp được thì phiền toái. Cỗ Tiễu của Thiên Cơ các kia liền sẽ không bỏ qua. Giờ này ngươi vừa mới Trúc Cơ, tu vi không ổn, cố gắng ở nơi này tu luyện mấy ngày đi! Vi sư đi trước!

Khi ông ta nói xong xoay người trở lại địa phương kia, cột sáng lại hiện lên, thân ảnh của ông ta biến mất không thấy.

- Cung tiễn sư phụ!


Trịnh Nguyên sau khi mặt mang cảm kích tiễn Vệ Tòng đi, nụ cười khiêm hòa ôn thuận cũng biến mất không thấy. Hắn ngẩng cằm lên, dương dương đắc ý liếc liếc nhìn địa huyệt trước mắt, lộ ra nụ cười không ai bì nổi.

Lúc này, Lâm Nhất núp trong Tứ Tượng Kỳ trận vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lại thấy ánh mắt của Trịnh Nguyên nhìn về phía chỗ của mình. Hắn không khỏi ngừng thở, nhấc lên cẩn thận.

Cuộc đối thoại giữa Trịnh Nguyên và người trung niên kia, Lâm Nhất nghe rõ ràng.