Vô Tiên

Chương 637 : Ma mộ




Thu Dương trách mắng. Hắn trong lòng tức giận hành vi vô sỉ của đối phương, hắn cùng với Thu Hàn hai người, vì để bắt được một con ve sầu này, đã chịu nhiều đau khổ trong trời băng đất tuyết, lúc này mới thật không dễ dàng bắt được nó.

Vật này cực kỳ hiếm có, sau khi chôn sâu ở dưới đất trăm năm, mới có thể vào lúc tuyết lớn ngập núi, lột xác ra, đón gió ré dài, một lúc lâu sau, liền sẽ theo tuyết tan rã, không thấy tăm hơi. Lời đồn ngọc thiền có thể cải tử hồi sanh, nhập dược có thể luyện Hoàn Hồn Đan, tuy nói chưa chắc có được thần kỳ như thế, nhưng cũng có công lao đoạt tạo hóa.

Hai huynh đệ Thu Dương trong nháy mắt ngọc thiền sắp chết, bèn bắt giữ nó. Hai người vui mừng rất nhiều, hãy còn chưa kịp ăn mừng với nhau, lại gặp Hoàng Tước họa, bị ba tu sĩ của Chính Dương tông đánh lén.

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Thu Dương bị thương, sau khi được Thu Hàn ra sức cứu về, chưa chạy bao xa lại bị đối phương đuổi kịp.

- Ha ha! Từng ngọn cây cọng cỏ bên trong mấy vạn dặm đại sơn này, đều là sở hữu của Hắc Sơn tông ta. Ngọc thiền kia đương nhiên không để cho hai người các ngươi mang đi. Không được nhiều lời, mau mau giao ra bảo vật!

Một tên đệ tử của Hắc Sơn tông vênh váo hung hăng cười nói.

Thấy đối phương không nguyện bỏ qua, hai huynh đệ lại thế đơn lực bạc, dưới tình thế bất lợi, Thu Hàn trầm giọng nói ra:

- Mảnh sơn cốc này cách Thu gia ở sườn núi Hắc Thủy không xa, mà Hắc Sơn tông ngươi lại cách nơi này vạn dặm, nếu như lời ngươi nói, chẳng lẽ Thu gia ta cũng thuộc về quản hạt của Hắc Sơn tông ngươi hay sao? Bọn ngươi xem Huyền Thiên môn sau lưng Thu gia ta ở chỗ nào?

Lời của Thu Hàn vừa nói xong, trong gió tuyết truyền đến tiếng cười nhạo của đối phương.



- Chớ mang Huyền Thiên môn ra dọa người nữa! Tông chủ của chúng ta nói, trong vòng mấy trăm dặm Hắc Sơn, tất cả gia tộc đều phải dựa vào Hắc Sơn tông ta, nếu không coi là phản nghịch, loại trừ.

- Hắc hắc! Đại Hạ sau này cũng không phải Huyền Thiên môn định đoạt rồi!

- Không cần phí lời với bọn họ, động thủ!


Theo một tiếng hét to lên của tu sĩ lớn tuổi một chút kia, ba đạo kiếm quang mang theo gió tuyết, liền chém về phía anh em nhà họ Thu.

Hãy còn vì ngôn ngữ không chút kiêng kỵ của đối phương mà kinh ngạc, thấy thế, Thu Hàn hô to:

- Thu Dương đi mau! Ta đến chặn phía sau!

Hắn ném ra phi kiếm trong tay nỗ lực chống đỡ, lại liên tục không ngừng tế ra mấy lá phù.

Thu Dương không nguyện một mình chạy trốn, cắn răng nghiến lợi mắng:


- Liều mạng với đám tặc nhân này!

Tu vi của hai người vốn không bằng đối phương, trong lúc nhất thời tay bận rộn chân loạn xạ, lại vì đường lui bị chận, lập tức cực kỳ nguy hiểm.

Thu Hàn dưới sự nóng lòng, thấy hai huynh đệ mình khó có thể chạy trốn, hắn tránh thoát phi kiếm đột kích, không quên được trả đòn, lo lắng nói to lên:

- Phát Truyền Âm Phù!

Thu Dương khí cấp công tâm, chỉ muốn liều mạng với đối phương. Nghe lời nhắc nhở của Thu Hàn, hắn lập tức giật mình tỉnh lại, dương tay ném ra một mảnh ngọc phù. Thế nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang xuyên qua ngực của hắn. Thu Dương rên khẽ một tiếng, quỳ sụp xuống đất, trên mặt tuyết một vùng đỏ sẫm.

- Thu Dương...!


Thu Hàn hét lớn một tiếng, liền muốn xông tới, nhưng mà kiếm quang của ba người kia không rời hắn. Hắn đỡ trái hở phải, cả kinh một thân mồ hôi lạnh, chật vật không chịu nổi!

Mắt thấy Thu Hàn sắp sửa đi vào gót chân của Thu Dương, chợt một tiếng hét dài đột nhiên truyền đến từ trong gió tuyết.


Ba người đệ tử của Hắc Sơn tông trong phút chốc nghe tiếng huýt gió, một loại hồi hộp và lo lắng không hiểu truyền đến. Người đệ tử lớn tuổi một chút kia nói thầm một tiếng không tốt, đưa tay lấy ra một tờ phù, vỗ một cái lên người, lập tức ngay tại chỗ mất đi thân ảnh. Hai người còn lại thấy thế, sau khi nguyền rủa mắng một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy tới chỗ sâu trong thung lũng. Thế nhưng hai người này không chạy xa khỏi mấy trượng, một đạo kiếm quang từ đàng xa bay tới, phát sau mà đến trước, trong nháy mắt liền xuyên qua thân thể của hai người, trên mặt tuyết rắc một đạo vết máu.

Tiếng huýt gió dừng lại, một bóng người như gió tới.

Thu Hàn sống lại từ cõi chết, buồn vui lẫn lộn nhìn người tới, thanh âm nghẹn ngào nói to lên:

- Thúc phụ...!

Người này cũng không để ý tới Thu Hàn, mà nhìn bên người Thu Dương đang nằm dưới đất, một tay đỡ hắn lên, sau khi thăm dò một phen, phát ra tiếng thở dài nặng nề!

Thu Dương bị phi kiếm chặt đứt tâm mạch, đã hồn phi thiên ngoại!

Người này bộ dáng trung niên, khí độ bất phàm, trong ánh mắt mang theo tức giận, cáu kỉnh hỏi tới nguyên do của chuyện này. Đợi sau khi Thu Hàn nói rõ ngọn nguồn của sự việc, ông ta hừ một tiếng nói ra:

- Hắc Sơn tông càng lúc càng làm càn! Nếu không phải ta có việc đi ngang qua chỗ này, Thu gia ta chẳng phải là không công mất đi hai vị đệ tử sao! Lúc này không thể thiện rồi, đi trở về bẩm báo gia chủ sau đó mới quyết định!