Vô Tiên

Chương 632 : Thiên Ma Cốc




... ... ...

Lâm Nhất cảm nhận được ánh mắt của đối phương quét tới, da đầu hắn căng thẳng, như có gai ở sau lưng. Hắn bình tĩnh tâm thần, cẩn thận đáp:

- Làm phiền tiền bối đã hỏi, đệ tử xuất thân từ tán tu!

Đức Hâm trầm mặc một hồi, nói ra:

- Đệ tử mới tới phải làm việc cần làm ba năm, trong rèn tâm trí, ngoài rèn gân cốt. Cho nên ngươi, chuyện phục vụ của ngươi đồng dạng không tránh khỏi. Niệm tình tu vi của ngươi còn được, lập tức đi Đoán Tạo đường trực thủ vệ đi!

Ông ta nói xong, bèn gọi một đệ tử, phân phó một tiếng, liền khoát tay bảo Lâm Nhất ra ngoài.

Lâm Nhất theo người vừa tới đi ra phía sau núi, thuận tiện trò chuyện cùng người nọ. Người đó khoảng ba mươi tuổi, tên là Tống Thủ, có tu vi của Luyện Khí tầng bốn, vóc dáng không cao, vóc người chắc nịch, trên mặt mang nụ cười không ức chế được, vui vẻ đi ở phía trước.

Hai người đi được thời gian khoảng một nén nhang, đi tới dưới chân núi Thiên Cơ phong. Có một lối nhỏ rẽ hướng, một lối là thông hướng sơn động dưới chân núi, một lối khác thông hướng một chỗ sườn núi nhỏ.



Tống Thủ dẫn theo Lâm Nhất đi tới trên sườn núi, đi tới trước mấy gian phòng ốc, chưa lên tiếng, liền lộ nụ cười hở răng:

- Mấy căn phòng này chính là nơi ở của bốn người sư huynh đệ ta, nhưng mà, đều trống không!


Hắn chống nạnh, ngón tay chỉ núi nhỏ phía sau căn nhà nói ra:

- Gian nhà phía sau có vài chỗ sơn động, trái lại là chỗ tốt để tu luyện, huynh đệ ta mấy người đều đi chỗ đó an thân rồi. Lâm sư đệ nếu nguyện ý, còn có một chỗ sơn động bỏ không, có muốn đi xem hay không?

Thấy Lâm Nhất gật đầu tán thành, Tống Thủ mang theo thần tình không ngoài sở liệu, dẫn hắn đi tới.

- Đừng xem Đoán Tạo đường trực thủ vệ cực khổ, nhưng cũng mưu cầu cái tự tại. Đệ tử mới nhập môn bình thường làm gì sẽ có động phủ của mình chứ? Cái này gọi là sáng mất chiều thu lại, ha ha!

Tống Thủ tự sướng cười nói. Dưới tiểu sơn phía sau căn nhà, quả nhiên có bốn cái sơn động, lẫn nhau cách nhau trên dưới một trăm trượng tới mấy trăm trượng không giống nhau.


Tống Thủ dẫn Lâm Nhất đi tới trước một cái sơn động xa xôi nhất, đắc ý nói ra:

- Lâm sư đệ, đây là động phủ của ngươi! Ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày, ngày mai liền đi Đoán Tạo đường trực thủ vệ ở bên dưới đi!

Động phủ trước mắt bất quá là một cái sơn động có thể dung thân một người. Lâm Nhất âm thầm bĩu môi, mặt vẫn mang cảm kích cám ơn:

- Đa tạ sư huynh chiếu cố!


- Ha ha! Sư đệ không cần khách khí, sau này tránh không được có thời điểm giúp đỡ lẫn nhau! Hôm nay là ngày cuối cùng ta trực thủ vệ rồi, xin lỗi không tiếp được!

Nhìn Tống Thủ cực kỳ nhiệt tình rời đi, nội tâm của Lâm Nhất luôn cảm thấy có một chút chỗ không đúng, lại nghĩ không ra tại sao. Hắn quan sát bốn phía, âm thầm thở phào một cái. Đây cũng là chỗ an thân sau này ư?

Núi nhỏ cũng không nhỏ, cao chừng mấy trăm trượng, đỉnh núi hòa vào trong mây mù, cùng ngọn núi Thiên Cơ cao lớn láng giềng đứng vững, tôn nhau lên thành thú. Chỗ này rất yên lặng, càng khiến người tâm động chính là linh khí không chỗ nào không có mặt, so với sơn động mà Lâm Nhất chữa thương đó, lại muốn nồng đậm hơn rất nhiều.


Lâm Nhất xoay người lại, nhìn sơn động có chút thu hẹp, hắn lấy ra một thanh phi kiếm, đi vào.

Nửa canh giờ sau đó, sơn động đại xuất gấp mấy lần không ngừng, sau khi Lâm Nhất hơi chút dọn dẹp chỉnh tề, hắn liền đơn độc đào ra một gian tĩnh thất, hài lòng ngồi xuống. Hắn không hề biết động phủ là cái dạng gì nữa, giờ đây cái sơn động đặt người này thuộc về mình tất cả, sau này có thể an tâm tu luyện, thế là đủ rồi!

Lâm Nhất sau khi ném ra Tứ Tượng Kỳ phong bế cửa động, hắn bấy giờ mới nhớ lại ngọc bài và ngọc giản trong tay. Trên ngọc bài có tên họ của mình, tuổi tác cùng với ghi chú về thân phận ngoại môn đệ tử thuộc Thiên Cơ các của Chính Dương tông, càng thần kỳ là, mặt trên còn có tướng mạo đồ ảnh của mình. Ngoài ra, tông môn cấm chế trên ngọc bài cũng có chút kỳ diệu, chỉ có điều không biết chỗ dụng ý của nó, còn chờ từ từ quen thuộc.

Trong ngọc giản có ghi lại thứ gì đó không ít, bên trong không chỉ có tông quy tường tận, còn có tông môn đồ kỳ, phía trên ghi chú vị trí của một ngọn núi bốn các, cùng với bản tóm tắt của tông môn. Lâm Nhất sau khi nhìn cặn kẽ ngọc giản một lần, hắn đã có một sự nhận biết thô sơ giản lược đối với Chính Dương tông.