Vô Tiên

Chương 572 : Âm hồn không tiêu tan




Hoằng Bảo trợn tròn mắt, dùng hết sức lực tránh về phía trước, trong miệng mắng:

- Tiểu nhân gian nịnh nhà ngươi...

Còn chưa dứt lời, hắn đã hét thảm một tiếng, phía sau bắn ra một vòi máu. Bạch Tiềm Xuyên cầm dao găm trong tay, một dao đã đâm thủng ngực hắn, sau đó xông tới đá một phát.

Hoằng Bảo kinh sợ, lại thêm đang bị thương nặng nên không thể né tránh, bị đá bay xa hơn một trượng, ngã nhào vào mép nước.

- Bạch... Bạch Tiềm Xuyên, ngươi... ngươi muốn làm gì!

Tình hình đột nhiên xảy ra khiến Hoằng An nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạch Tiềm Xuyên cười dữ tợn, khinh thường liếc mắt nhìn Hoằng An, nhảy tới bên cạnh Hoằng Bảo lại đâm một dao vào giữa lưng hắn.

Hoằng Bảo co quắp nhưng không động đậy.



Hoằng Bảo rút dao găm ra, vẫy một cái để cho vết máu bắn ra. Bạch Tiềm Xuyên lắc con dao sắc bén trong tay, nhìn về phía Hoằng An cười gian nói:

- Điện hạ, nô tài đã hù dọa ngài rồi!

Nhìn mặt đối phương không có sắc máu, hắn đắc ý cười to.


- Ngươi... tên chó nhà ngươi, ta sớm biết ngươi không có lòng tốt!

Hoằng An muốn đứng lên nhưng chân như nhũn ra, khó có thể khống chế. Trong lúc khủng hoảng, hắn tức giận sốt ruột, chỉ vào đối phương mắng.

Bạch Tiềm Xuyên căn bản không thèm để ý tới lời trách mắng của đối phương, hắn vẫn ung dung tìm chỗ sạch sẽ và ngồi xuống, cắm con dao găm trong tay ở trước người, ngửa đầu nhìn xung quanh rồi than thở:

- Ngươi sớm biết ta không có ý tốt thì có thể làm thế nào đây? Ở đây là chỗ gì, chẳng lẽ đến trong lòng đất sao?


Thấy dáng vẻ đối phương chí đầy đắc ý, Hoằng An vội la lên:

- Có phải đại ca không muốn buông tha cho ta đúng không? Chúng ta không thù không oán, ngươi cần gì phải giết ta! Nếu như ngươi có thể buông tha cho ta, ngươi muốn gì ta lại cho ngươi cái đó.

Bạch Tiềm Xuyên xoa cằm không râu, nhìn Hoằng An đau khổ xin tha, hắn giả vờ giả vịt thở dài một tiếng, gật gù đắc ý nói:

- Bản thân ngươi khó bảo toàn, có thể cho ta cái gì chứ? Chà chà! Ngươi xem ngươi đi. Thân là hoàng tử ở trên cao, cần gì phải tự làm khổ mình mà quỳ ở trước mặt một nô tài như ta xin tha chứ? Đúng là mất mặt hoàng gia!

Nghe vậy, Hoằng An xấu hổ, mới thấy hai đầu gối mình đã quỳ xuống đất. Hắn oán hận nhưng không có sức, tê dại ngã xuống đất, nước mắt tuôn rơi và lẩm bẩm nói:

- Hoàng huynh, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, sao còn phải ép nhau như vậy!


- Đúng vậy! Trong lòng ngươi hiểu rõ là được. Đây là đại ca ngươi muốn ngươi chết, không trách được Bạch Tiềm Xuyên ta.


Bạch Tiềm Xuyên chơi uy phong đủ rồi, bản tính lạnh lùng trời sinh lại dâng lên. Hắn cười âm hiểm, nói:

- Chỉ có ngươi chết, đại ca ngươi cũng chính là hoàng thượng của ta mới có thể ngủ được yên ổn. Ta cũng không muốn giết nhiều người! Lần trước ở Doanh Đảo đã có thể chiến thắng trở về, nhưng Hoằng Bảo luôn vướng chân vướng tay. Nếu không phải vì hắn, ta cần gì phải tự làm khổ mình theo ngươi chạy xa như vậy!

- Lần đó sau khi rời khỏi Doanh Đảo, ta hiểu được điện hạ ngoài sáng giả vờ hồ đồ, nhưng trong tối vẫn tin tưởng Hoằng Bảo. Nhưng ngươi cũng biết ta là do hoàng thượng phái tới, cho dù gây bất lợi cho ngươi, ngươi cũng chỉ đành phải chịu đựng. Ha ha, ngươi cũng thật cổ hủ, ngươi cho rằng giả vờ không biết ý đồ của ta, ta lại thật sự bỏ qua cho ngươi sao?

Trong ánh mắt Bạch Tiềm Xuyên lộ vẻ xem thường. Hắn vô cùng coi thường hoàng tử đa nghi giỏi biến hóa nhưng tính tình nhu nhược này. Đại ca ngươi muốn giết ngươi, ngươi còn giả vờ mơ mộng hão huyền, đây không phải là lòng dạ đàn bà thì là gì? Nhà đế vương là vô tình nhất. Ngươi vừa là hoàng tử, đáng lẽ phải sát phạt quyết đoán, phải có lòng lang dạ sói mới được, nếu không cũng chỉ có thể chờ chết.

Hoằng An bi thương nức nở nói:

- Ta biết ngươi không có ý tốt, cho dù là Hoằng Bảo nhiều lần nhắc nhở, ta cũng không đành lòng làm ngươi khó xử. Ngươi chẳng qua là thủ hạ tay sai của hoàng huynh, là lợi khí giết người của hắn mà thôi. Nhưng đáng tiếc cho Hoằng Bảo! Hắn theo ta nhiều năm, trước sau trung thành và tận tâm lại bỏ mạng vì ta!

Bi thương lau nước mắt, Hoằng An thành khẩn nói: