Vô Tiên

Chương 553 : Thế chân vạc




Lâm Nhất nhíu mày.

Nguyên Phong phì cười chọc cho Nguyên Thanh quay đầu lại giả vờ tức giận nói:

- Ta không phải quan tâm sẽ bị loạn sao! Sư đệ đừng xen vào!

- Được rồi, gọi sư thúc thì cũng thôi, xưng hô dù sao cũng chỉ là vô nghĩa. Thương thế của ta sớm đã lành rồi!

Lâm Nhất cũng tươi cười. Trên thuyền biển, thân thiết với hắn nhất chính là hai huynh đệ này, bọn họ cũng thường quen cười đùa với nhau.

- Sư thúc, trong lòng ta thật sự nhớ sư thúc đấy!

Nguyên Phong đi tới nói.

- Có hai sư điệt cũng không tệ, ha ha! Đi tới phòng Thạch Kiên thôi.

Lâm Nhất dẫn theo hai người Nguyên Thanh đi tới trước cửa phòng của Thạch Kiên, một đệ tử của Thương Hải bang vội vàng khom người thi lễ, cũng hô to một tiếng:

- Lâm công tử đến rồi!

Cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, cánh cửa két một tiếng rồi mở ra. Thạch Kiên ra đón, ôm quyền thi lễ. Lâm Nhất quay đầu nhìn Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong, thấy vẻ mặt hai người bọn họ cũng có phần không rõ, mỗi người một tâm tư đi vào trong phòng.

Không đợi Thạch Kiên mời ngồi xuống dâng trà, Lâm Nhất mở miệng hỏi:

- Mọi người đều khỏe chứ?

Thạch Kiên thấy sắc mặt của Lâm Nhất có chút thâm trầm, vội vàng khom người nói:

- Chúng ta không việc gì, đa tạ công tử!



- Không cần cám ơn ta, ta hỏi ngươi chuyện trước cửa là sao?

Trên mặt Thạch Kiên chưa bao giờ tươi cười, dường như từ nhỏ hắn đã không biết cười, lúc này sắc mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ là trong ánh mắt có chút hoảng loạn. Hắn vội vàng cúi đầu đáp:

- Những thứ này đều là quy định trong đường môn, những thủ hạ kia của ta cũng là làm hết phận sự, lúc rảnh rỗi lại đứng ở trước cửa làm thị vệ, cũng không có ý gì khác.

Ánh mắt Lâm Nhất sắc bén, lạnh giọng hỏi:


- Có phải Giang trưởng lão không ở đây, ta bị thương nặng đóng cửa không ra nên ngươi mới sinh ra tâm tư khác đúng không?

Trán Thạch Kiên đổ mồ hôi, đầu cúi xuống thấp hơn nhưng không dám trả lời. Không ngờ giọng điệu Lâm Nhất dịu xuống, vỗ nhẹ vào vai hắn nói:

- Cho dù ta không ở đây, người của Thiên Long phái cũng sẽ không làm khó các ngươi, cần gì phải làm những trò vô nghĩa đó chọc cho người khác chê cười chứ!

- Công tử giáo huấn, tại hạ ghi nhớ trong lòng!

Thạch Kiên lại thi lễ, lúc này mới cẩn thận đứng thẳng,.

Lâm Nhất đoán không sai, Thương Hải bang cùng Thiên Long phái vốn có mâu thuẫn như nước với lửa, tất cả đều vì sự xuất hiện của hắn mới tạm thời đi cùng thuyền. Nhưng đệ tử trong môn phái của Thiên Long phái đã chết nhiều như vậy, Giang trưởng lão cũng đã chết, bản thân hắn bị thương nặng không rõ, trong lòng những đệ tử của Thương Hải bang khó tránh khỏi lo lắng.

- Đây là ngọc bội phòng thân do ta chế luyện ra, ngươi cùng bọn họ đều có phần! Nếu Biện bang chủ không ở đây, ta cũng không thể không quan tâm tới các ngươi.

Lâm Nhất khoát tay ngăn Thạch Kiên bái tạ, lại đi ra ngoài.

Đệ tử của Thương Hải bang lấy nghĩa khí làm đầu, khiến cho người ta kính nể. Nhưng những người này không thích nói nhiều, đều lạnh lùng u ám giống như Thạch Kiên. Bọn họ nghe lệnh hành sự rất gọn gàng dứt khoát, ra trận chém giết cũng không cam chịu đứng sau, cách làm người lại càng thêm một phần trầm lặng, mất đi một phần vui vẻ trên đời. Sống chung cùng những người này một thời gian, đối phương ít nhiều cũng thể hiện tư thế lập tức chờ lệnh, khiến cho Lâm Nhất có chút không được tự nhiên, chỉ không tiện nói rõ mà thôi.

Ba người đi lên hành lang, gió trên biển thổi vào mặt. Hắn dõi mắt nhìn về phía xa, tâm cảnh lập tức mở rộng hơn rất nhiều. Nguyên Thanh cười nói:


- Sư thúc, bờ phía trước làm cho lòng người thấy chờ mong, giống như sắp về nhà vậy!

- Sư huynh nói lời ấy là sai rồi! Nhà ở cách xa xôi vạn dặm! Đại Hạ không có khả năng là nhà của ngươi và ta. Sư thúc thấy ta nói có đúng không?

Nguyên Phong nói.

Lâm Nhất ưỡn ngực, thư giãn gân cốt, nói:

- Một người quen cũ của ta từng nói, chỗ nào yên lòng thì nơi đó là quê hương! Nguyên Thanh nói cũng đúng, Nguyên Phong nói cũng không sai. Nhưng nhà của ta ở Đại Hạ, ở đỉnh Tiên Nhân, ở thung lũng Tiểu Thiên, điều này sẽ vĩnh viễn không thay đổi!

- Trước kia làm huynh đệ không thấy sư thúc có học vấn như thế. Xem ra thân là trưởng bối, học vấn này cũng tăng trưởng theo rồi! Hì hì!

Đại Hạ đã không xa, tâm tình của mọi người cũng khác. Nguyên Thanh cũng như vậy, cười nói giống như thường ngày.

Lâm Nhất híp mắt, lắc đầu cười nói:


- Ta vẫn là ta, một tiểu tử nhà quê mà thôi, làm gì có học vấn gì chứ!

- Sư thúc, phong cảnh trên đỉnh Tiên Nhân thế nào? Huyền Nguyên Quan có gì hay không, sư thúc kể cho hai huynh đệ ta đi!

Nguyên Phong nói.

Nguyên Thanh cũng phụ họa nói:

- Hai huynh đệ ta cũng nhận được truyền thừa của Huyền Nguyên Quan, đỉnh Tiên Nhân coi như là sư môn của ta!

- Cái gì mà coi như là sư môn? Huyền Nguyên Quan lại không phải là sư môn của hai ngươi sao?


Lâm Nhất nói năng hùng hồn.

- Sư huynh đừng xen vào, sư thúc dạy phải, sau này huynh đệ ta sẽ là đệ tử của Huyền Nguyên Quan.

Chân Nguyên Tử đã không ở đây, hai người bọn họ rõ ràng không thích hợp trở về Bạch Vân Quan, Nguyên Phong càng không muốn.

Lúc trước bản thân mình thu phụ tử Ngô Đạo Tử, một môn phái chỉ dựa vào hai người này, vẫn là một cây chẳng chống vững nhà. Có hai người Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong giúp đỡ, Huyền Nguyên Quan cuối cùng sẽ có một ngày lớn mạnh. Nhìn hai huynh đệ trước mắt, vẻ mặt Lâm Nhất cũng càng thêm hiền hoà.

- Đỉnh Tiên Nhân là chỗ của Huyền Nguyên Quan, dựa lưng vào sông núi ngàn dặm, vào đông có tuyết bay, mùa hè có hoa nở, bốn mùa phân chia rõ ràng, là một nơi tốt yên tĩnh để tập võ tu luyện!

Mạch suy nghĩ của Lâm Nhất dường như đã bay xa, trong ánh mắt đều đầy hồi ức.

- Đây chính là nơi tốt đi! Sư thúc nói tiếp đi, không phải sư thúc có thu một đệ tử sao? Sư môn bây giờ còn có ai nữa?

Nguyên Phong rất hưng phấn, nhớ Lâm Nhất từng nói sư môn xuống dốc nhưng vẫn có truyền thừa, lại không biết còn có bao nhiêu môn nhân, nếu như đi vào, không biết bối phận của mình cao hay thấp.

Lâm Nhất mỉm cười, nói:

- Quả thật có thu một đệ tử, ta đến giờ chưa từng nói dối các ngươi. Còn về môn nhân thật sự sao? Cộng thêm đệ tử của ta thì có bốn người!

Nguyên Thanh cười có chút kỳ lạ, hỏi:

- Sư thúc không phải đang nói đùa chứ? Huyền Nguyên Quan lại chỉ có bốn môn nhân, vậy...