Diêu Tử vốn muốn đi uống rượu một mình, bây giờ kéo theo mấy vị sư huynh, trong lòng hắn vui mừng, lại hào hứng đi ở phía trước. Trên người các sư huynh đệ đều có chút ngân lượng, dọc đường đi cũng không có chỗ nào dùng tới, mãi mới gặp được i một tửu lâu, bọn họ làm sao có thể không ăn uống thật ngon một bữa chứ?
Tửu lâu cũng chỉ cách có mấy bước chân, chẳng bao lâu bốn người lại đi vào đại sảnh ở tầng một.
Có chỗ uống rượu là được, không cần phải lên phòng riêng trên lầu, mấy người được tiểu nhị dẫn tới trước một cái bàn trống và ngồi xuống.
Lúc này, tửu lâu đang lúc đông khách, trong đại sảnh có hơn mười cái bàn đều có người ngồi gần hết. Sau khi ngồi xuống, Diêu Tử vỗ bàn, lớn tiếng gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.
Bên trong đại sảnh rất hỗn loạn lại có vẻ náo nhiệt, nhìn bàn bên không ngừng la hét, bốn người cũng thấy hứng thú, chỉ đợi rượu và món ăn lên là thoải mái uống một chén.
- Ha ha, tửu lâu kinh doanh không tệ, nói vậy rượu và thức ăn cũng phải rất ngon đi!
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, bọn họ chỉ có thể uống nước chè do tiểu nhị rót trước. Du Tử Tiên nhìn người khác ăn uống vui vẻ, miệng hắn cũng sắp chảy nước miếng rồi.
- Có câu nói, ăn không ngại tinh, thái không ngại nhỏ, ta đã căn dặn tiểu nhị mang tới mấy món ăn đặc biệt trong quán tới trước để nếm thử, khó có được một lần tới tửu lâu, hôm nay sư đệ ta sẽ mời khách!
Trên gương mặt Diêu Tử đầy hưng phấn. Trước kia, bởi vì hắn từng gây khó dễ cho Lâm Nhất, rước lấy sự chú ý của các sư huynh đệ, làm cho hắn cảm thấy phiền muộn. Hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này, cố gắng thân thiết cùng mấy vị sư huynh một lúc.
- Diêu Tử, Diêu sư đệ, vừa rồi ngươi nói như vậy, chẳng lẽ sợ mấy vị huynh trưởng đào không ra bạc sao, ha ha!
Du Tử Tiên lại nhìn về phía Quý Thang cười nói:
- Khó có được một lần thấy Diêu sư đệ hào phóng như vậy, xem ra huynh đệ cũng được hưởng lây từ nhị sư huynh rồi!
Quý Thang cùng La Dung cũng cười theo. Sư huynh đệ cùng uống rượu, ai bỏ bạc ra cũng giống nhau, chẳng qua là mượn cơ hội nói đùa mà thôi.
Quan hệ giữa Diêu Tử với các sư đệ không tốt, nhưng ở cùng mấy sư huynh lại không tệ, người này mắt hướng lên trời. Bốn sư huynh đệ bọn họ vừa nói cười, vừa chờ rượu và thức ăn được mang lên. Bất giác, một ấm chè xanh trên bàn đã uống cạn mà vẫn chưa thấy rượu cùng thức ăn đâu cả.
Diêu Tử có chút không nhịn được, vỗ bàn quát:
- Tiểu nhị! Ta đã đợi lâu rồi, sao rượu với thức ăn mãi vẫn chưa mang lên thế?
Giọng hắn rất lớn, dáng vẻ lại hung dữ nên kinh động tới một khách đang ăn trong đại sảnh, có người nhìn lại.
Một tiểu nhị vội vàng chạy tới, cười nịnh nọt nói:
- Mong khách quan đừng nổi giận, rượu và thức ăn sẽ lập tức tới ngay, xin đợi một lát thôi!
- Còn phải chờ tới khi nào chứ? Nhanh chóng đưa rượu và thức ăn lên đi!
Diêu Tử trừng mắt quát.
Tiểu nhị kia luôn cười nịnh nọt nhưng trong lòng oán giận, ngươi gọi đều là món ăn đặc biệt của quán, vài bàn đều gọi cùng một món thì phải có thứ tự đến trước và sau chứ? Hắn lại luôn miệng xin lỗi:
- Ta mang bầu rượu lên cho các ngài trước, sau đó sẽ mang tạm vài món điểm tâm để các ngài uống trước có được không?
Tiểu nhị vội chạy đi, không bao lâu lại đưa tới bầu rượu.
Diêu Tử không kịp chờ đợi đã cầm bầu rượu qua, rót cho ba sư huynh trước sau đó mới rót đầy chén của mình. Sâu rượu trong bụng của bốn người quấy phá nên cũng không kịp chờ đồ nhắm đã uống luôn.
Diêu Tử uống liền hai chén lại đặt chén xuống, có vẻ chưa thỏa mãn. Đúng lúc nhìn thấy được tiểu nhị đang cầm khay đi về phía trước bàn. Hắn đoán là món ăn mình gọi nên vội vàng vẫy tay, kêu lên:
- Tiểu nhị, nhanh mang thức ăn lên đây!
Tiểu nhị muốn đi tới trước bàn lại nghe được một giọng nói khác vang lên...
- Tiểu nhị, đưa thức ăn qua cho gia gia!
Nghe tiếng, tiểu nhị vội vàng cười nịnh nọt, xoay người rời đi.
Thấy thế, bốn người Diêu Tử không khỏi nhìn theo tiếng nói, thấy cách đó hai bàn có đám người ngồi quanh, người vừa nói là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mặc, trang phục sang trọng, chỉ là dáng vẻ mũi ưng, môi mỏng, có vẻ rất ngạo mạn.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn tới, người kia còn hất cằm lên đầy khiêu khích, trong đôi mắt lộ rõ vẻ xem thường. Hắn ta rõ ràng không để mắt tới mấy kẻ bên ngoài tới.
Diêu Tử cùng ba vị sư huynh ngơ ngác nhìn nhau. Đây không phải là bắt nạt người à?
- Tiểu nhị, ngươi đứng lại đó cho ta!
Diêu Tử lại vỗ bàn một cái. Tiểu nhị kia khiếp sợ đến mức chợt dừng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
- Diêu sư đệ, không nên nóng vội! Chúng ta chờ thêm một lát cũng được!
Quý Thang sợ ầm ĩ gây lớn chuyện nên khẽ nhắc nhở.
Vì sao ta gọi rượu và thức ăn thì mãi không đến, bây giờ tới lại phải nhường cho người khác? Còn không phải là đều dùng tiền uống rượu sao? Mọi người đều ngồi ở trong đại sảnh còn phân biệt người này với người khác à? Trong lòng Diêu Tử tức giận, sau khi gào một tiếng lại muốn đứng dậy chất vấn tiểu nhị kia. Khi nghe thấy nhị sư huynh nói vậy, trong lòng hắn hơi do dự và đang muốn nhịn xuống cơn giận này...
- Má nó, tai ngươi điếc rồi, không nghe thấy gia gia nói gì sao? Nhanh đưa rượu và thức ăn tới đây. Gia gia xem thử tên súc sinh nào dám ngăn cản ngươi chứ?
Người vừa nói chuyện kia tuy không to tiếng nhưng lộ ra sự kiêu ngoại khiến cho người ta khó có thể chịu được. Tiểu nhị hiển nhiên rất sợ người này, không dám lại do dự nữa, vội vàng đi nhanh tới đưa thức ăn.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, ai không thích tranh cường háo thắng chứ? Có đôi khi vì việc nhỏ mà lại tranh hơn thua, vì giữ thể diện thậm chí còn rút đao đánh nhau. Loại chuyện này cũng thường thấy ở trong chốn giang hồ. Nhưng trên đường đi, bọn họ biết rõ giang hồ này cũng không phải là giang hồ kia, có một số việc ngươi nhất định phải nhịn xuống.
Dù sao là nhị sư huynh, Quý Thang làm người hào sảng, xử sự lại không mất đi sự trầm ổn. Sắc mặt của hắn mặc dù không dễ nhìn, nhưng có lo lắng nên vẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người La Dung cùng Du Tử Tiên không cần làm chuyện tranh cãi.