Vô Tiên

Chương 527 : Chứng đạo




Lâm Nhất lách người tránh lại chọc cho Mộc Thanh Nhi hoảng hốt la lên.

Khi người kia lướt qua Mộc Thanh Nhi, cuối cùng lại ra tay nhanh như chớp, lấy mất đoản kiếm bên thắt lưng của Mộc Thanh Nhi rồi quay đầu chạy mất, thoáng cái đã chạy xa mấy trượng.

Thân thủ của người này rõ ràng không tệ, làm cho Mộc Thanh Nhi bất ngờ không kịp đề phòng, Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong đi theo bên cạnh cũng sửng sốt.

Cướp đồ giữa ban ngày à?

- Tiểu tặc đừng đi!

Mộc Thanh Nhi bừng tỉnh thì tức giận đến mức giậm chân. Nàng quát một tiếng, thi triển khinh công đuổi theo. Từ Tử Huyên cùng huynh đệ Nguyên Thanh thấy thế thì do dự nhìn về phía Lâm Nhất, thấy hắn gật đầu cho phép, lúc này mới vội vàng đi theo.

Hai bên đường phố đều là lầu cao, trong hẻm lại có vẻ hẹp dài hun hút. Mộc Thanh Nhi đi theo phía sau người nọ, đảo mắt đã chạy vào trong một hẻm nhỏ. Chuyện xảy ra đột nhiên, không khiến cho quá nhiều người đi đường lưu ý.

Bọn họ theo kẻ cướp đồ không ngừng rẽ trái rẽ phải, chui vào một ngõ cụt không người. Đối phương không chạy nữa, cười hì hì xoay người lại, dáng vẻ không hề sợ hãi mà nhìn đám người Mộc Thanh Nhi đang giận dữ.

Lúc này, tỷ muội Mộc Thanh Nhi cùng sư huynh đệ Nguyên Thanh mới nhìn rõ đối phương là một nam tử hai ba mươi tuổi, tròng mắt đảo loạn, trên gương mặt đầy vẻ láu cá càng hài hước, không thấy có chút sợ hãi nào.

Mộc Thanh Nhi thấy trong tay đối phương cầm thanh đoản kiếm của mình, muốn đi tới cướp, Nguyên Thanh lo lắng có bẫy, vội vàng bảo nàng dừng lại.

- Sao ngươi lại cướp bảo kiếm của ta, nhanh đưa trả ta!

Đi tới cách đối phương năm sáu trượng, Mộc Thanh Nhi dừng bước lại chất vấn.



Nam tử kia đắc ý cười nhìn về phía Mộc Thanh Nhi, đặt tay lên miệng huýt sáo. Phía sau đám người Nguyên Thanh đột nhiên vọng tới những tiếng bước chân. Bọn họ nhìn lại, thấy từ hai bên đầu hẻm có hơn mười người xông ra, chặn đường lui của bốn người. Vẻ mặt đám người đi tới đều rất hung hăng, quần áo không chỉnh tề, trong tay cầm cương đao hoặc dao găm.

- Ha ha! Nhanh móc hết đồ vật đáng giá trên người ra!

Nam tử dụ mọi người vào trong hẻm đắc ý cười ha hả.

Thấy đối phương chẳng qua là du côn tầm thường, cuối cùng lại không hề kiêng nể như vậy, Nguyên Thanh lắc đầu nói:


- Đám người các ngươi đúng là không biết sống chết, nhanh trả lại đồ đã cướp, đừng có tự tìm mình tìm mất mặt!

Những hán tử này thấy bốn người không kêu khóc xin tha như trong tưởng tượng, còn tưởng bọn họ sợ tới choáng váng. Nguyên Thanh vừa nói dứt lời, dẫn tới những tiếng cười càn rỡ.

- Sư huynh, cần gì phải nhiều lời với bọn họ chứ!

Chẳng qua chỉ là một đám du côn cũng dám cướp đoạt ngay giữa ban ngày khiến Nguyên Phong tức giận.

Loại chuyện như vậy dù sao cũng không tiện để cho hai nữ nhi ra mặt, vẫn để cho huynh đệ mình ra tay đi! Nguyên Thanh gật đầu, cười nói:

- Vậy được rồi!

Nói xong, hắn ta nháy mắt với Nguyên Phong, hai người thoáng động, lại lao về phía đám nam tử phía sau kia.


Những tên du côn trong thành thấy đối phương còn dám ra tay thì không ngừng cười vang không để ý, hai người trẻ tuổi nho nhã tuấn tú điềm đạm làm sao có thể là đối thủ của đám người bọn họ? Ai ngờ chỉ thấy trước mắt chợt hoa lên, đối phương đã lao tới trước mặt, chỉ thoáng chốc, hơn mười người đều bị điểm huyệt đạo, ngã xuống đất.

Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong lắc người đã đi tới trước mặt hai tỷ muội.

Hai người ra tay nhanh gọn khiến Mộc Thanh Nhi liên tục vỗ tay khen ngợi, cũng khiến cho nam tử đứng sâu trong hẻm biến sắc. Người này thầm biết hôm nay mình nhìn nhầm người, nhưng bị đối phương chặn mất đường lui, đúng là mua dây buộc mình, xui xẻo đến nhà.

- Hai vị sư huynh thật sự có thân thủ tốt!

Mộc Thanh Nhi thật lòng khen ngợi một câu, huynh đệ hai người cũng cười rạng rỡ. Nguyên Thanh vỗ ngực nói:

- Đợi ta lấy lại bảo kiếm cho nàng!

Có sư huynh đệ Nguyên Thanh ở đây, đối phương chắp cánh cũng khó thoát, thấy sắp đòi lại được bảo kiếm, hai nàng cũng lộ vẻ dịu dàng.

Nam tử kia thấy Nguyên Thanh đi tới nhưng không thấy khủng hoảng, trái lại cười lạnh, lấy từ trong người ra một lá bùa và dán lên người. Tiếp theo liền có ánh sáng lóe lên, người và thanh đoản kiếm trong tay hắn đều biến mất.


Nguyên Thanh khiếp sợ tới mức ngây người, dụi con mắt, nhưng làm gì thấy bóng dáng của nam tử kia nữa. Hắn lại vội vàng quay đầu, thấy sư đệ cùng Mộc Thanh Nhi tỷ muội cũng lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng không tưởng tượng được tất cả những chuyện này!

- Sư thúc?

Nguyên Phong đột nhiên nói một câu, thức tỉnh ba người còn lại. Đúng rồi! Kẻ xấu quỷ dị khó dò như vậy, chỉ có Lâm Nhất mới có khả năng biết có chuyện gì xảy ra!


- Ta ở chỗ này!

Nghe được giọng nói quen thuộc, bốn người vội vàng nhìn lại, thấy Lâm Nhất đứng ở lối ra của ngõ nhỏ, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ung dung.

Bốn người Nguyên Thanh vội vàng đi tới, muốn giải thích những chuyện đã xảy ra với Lâm Nhất, nào ngờ đối phương khoát tay, cười nói:

- Đi ra ngoài dạo một vòng, cũng đủ rồi. Chúng ta trở về thôi!

Mộc Thanh Nhi có chút lo lắng nói:

- Vậy còn thanh đoản kiếm của ta...

Lâm Nhất không đáp lời chỉ xoay người rời đi, mấy người không thể làm gì khác hơn là theo hắn đi ra khỏi hẻm.

Nào ngờ đi qua hai đầu hẻm, Lâm Nhất dừng bước, xoay người lại nói:

- Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong cùng hai vị cô nương quay về khách sạn, không nên đi loạn, đợi lát nữa ta sẽ trở về.

Bốn người không rõ ý, lại nghe được Lâm Nhất truyền âm nói tìm nam tử vừa biến mất, lúc này mới lên tiếng trả lời rồi quay về.

Thấy mấy người đi xa, Lâm Nhất xoay người, khóe miệng thoáng cười đầy nghiền ngẫm, bước vào con hẻm lúc trước.