Vô Tiên

Chương 306 : Hảo sát không phải minh




Tỉnh lại từ trong nức nở, Như Yên phát hiện ra phụ nhân khác thường thì nàng hơi tỏ ra kinh ngạc, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vuốt tay nhẹ giọng nói:

- Chuyện liên quan đến thân phận, Như Yên thất lễ, cũng xin vị công tử này thứ lỗi!

Như Yên xoay người đi, dùng khăn thanh tú nhẹ lau vết nước mắt, nói tiếp:

- Nguyên danh của Như Yên là Tô Tuyết Vân, sinh thần đinh mão ất dậu, nhũ danh là Vân nhi, còn chưa biết cao tính đại danh của công tử, gặp được gia phụ ta ở đâu, bây giờ lão nhân gia ông ấy sao rồi?

Cô gái này gặp phải kinh sợ nhưng không biến, khá can đảm. Lâm Nhất gật đầu, nỗi lòng lo lắng cũng đã hoàn toàn để xuống. Trong biển người mịt mờ lại ngoài ý muốn tìm được con gái của Tô tiên sinh, thực sự là vạn hạnh!

Lúc trước suy đoán Như Yên là con gái của Tô tiên sinh, lại chưa hoàn toàn khẳng định, đương nhiên không tiện tính toán nhiều. Nghe Như Yên, cũng chính là Tô Tuyết Vân nói như vậy, Lâm Nhất đã có quyết định. Cho dù Tô Tuyết Vân và Hàm Sinh như thế nào, hắn đã nhận phó thác của Tô tiên sinh nên phải cứu nàng ra khỏi nơi này.

Không biết có bao nhiêu cô gái đàng hoàng bị ủy thân vào nơi này bị ép bán rẻ tiếng cười, Lâm Nhất hắn không quản được quá nhiều trong chuyện này. Nhưng Tô Tuyết Vân thân là một cô gái yếu đuối, thân ở nơi ô uế bẩn thỉu này có thể giữ mình trong sạch, khí tiết này liền làm người ta phải kính nể.

Nhận được người ta nhờ vả, hết lòng làm việc vì người khác, thêm nữa Tô tiên sinh có ân với mình, hắn nhất định phải giúp Tô Tuyết Vân bình yên rời khỏi kinh thành.

- Tại hạ Lâm Nhất, lúc ta rời nhà tiên sinh còn tốt. Nơi này không phải chỗ nói chuyện, cũng không phải chỗ có thể ở lâu. Ta sẽ nghĩ cách mang cô rời khỏi nơi này.

Lâm Nhất nói.

Đôi mắt đẹp của Tô Tuyết Vân sáng ngời, khựng mắt nhìn Lâm Nhất trong khoảnh khắc, lập tức lại trầm như nước, khẽ khom người thi lễ, nói:



- Bái kiến Lâm huynh! Nếu gia phụ mạnh khỏe, Như Yên cuối cùng cũng buông được nỗi lòng! Nếu như có ngày Lâm huynh quay lại, lúc gặp lại gia phụ cũng xin nhắn dùm, Vân nhi vẫn mạnh khỏe, bảo nhân gia họ chớ mong mỏi.

Tiếng nói của Tô Tuyết Vân càng lúc càng thấp, thần thái vội vàng mới vừa rồi đã không tìm thấy nữa, phơi bày cho mọi người là sự u lãnh cô đơn trước sau như một, chỉ là bàn tay nắm ngọc bội của nàng hơi hơi rung động.

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhất ngạc nhiên. Tô Tuyết Vân này thật sự không muốn rời khỏi đây sao? Hay là có nỗi khổ khác?


Quay đầu lại nhìn thoáng qua phụ nhân bị điểm huyệt, Lâm Nhất trầm giọng nói với Tô Tuyết Vân:

- Cô không còn là Như Yên nữa, cô là nữ nhi của Tô tiên sinh, cô tên là Tô Tuyết Vân. Nếu đã nói muốn dẫn cô ra khỏi đây cũng không phải vọng ngôn. Còn không biết tại sao Tô cô nương lại khăng khăng như thế, mời nói thật cho ta biết, Lâm Nhất ta sẽ không ép buộc!

Mặt Tô Tuyết Vân như sương lạnh, ý vị thâm trường nhìn Lâm Nhất, than thở một tiếng, quay lưng lại nhìn mưa bụi mông lung bên ngoài cửa sổ, nàng khẽ nói:

- Tâm thương thời tửu hàn,

Yên vũ vô tế...

Cô độc khốn thú,

Chập mộng tùy phong quyện.


Nhất uông thanh tuyền hóa tử yên,

Lưỡng hành trọc lệ tiên vân hiên;

Động tiêu thanh mạn...

- Chẳng lẽ Lâm huynh cho rằng Tô Tuyết Vân ta tham luyến phồn hoa?

Tô Tuyết Vân chậm rãi xoay người lại, ánh mắt thanh u, réo rắt thảm thiết.

Lâm Nhất không hiểu đạo thi tử, chỉ cảm thấy Tô Tuyết Vân nói hàm ý quá mức bi thương. Nghe câu hỏi của Như Yên, hắn vội vàng lắc đầu không nói.


Nhìn thấy thần sắc của Lâm Nhất hơi quẫn bách, Tô Tuyết Vân coi như không thấy, khóe môi cong lên, khổ sở cười nói:

- Ý tốt của Lâm huynh, Như Yên lĩnh ý! Ngọc bội gia truyền ta đã nhận, còn việc xin thả người này, Lâm huynh... sớm rời đi thôi!

Nàng chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ý cười đau khổ khó nén sự cô đơn giữa chân mày.

Người tuổi trẻ trước mắt xấp sỉ tuổi của mình, làm sao có thể cứu được mình chứ? Càng không nói còn muốn rời khỏi kinh thành rộng lớn như thế này! Tô Tuyết Vân không muốn nói nhiều, càng không muốn vì vậy mà làm liên lụy tới Lâm Nhất.


Đã có tin tức của cha già, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối nữa. Chỉ là Vân nhi bạc mệnh, không thể tận hiếu trước đầu gối!

Lâm Nhất nhìn Tô Tuyết Vân lại trở về trước cửa sổ, cô tịch như trước, yên lặng ngồi một mình. Tự xưng là Như Yên rõ ràng bảo hắn đừng nên xen vào việc của người khác.

Khó mà gặp được, cứ như vậy rời đi? Trên mặt của phụ nhân ở một bên lại có ánh mắt đắc ý.

Trong khi đang tiến thoái lưỡng nan, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày. Nếu như rời khỏi nơi này sẽ làm thất vọng phó thác của Tô tiên sinh!

Mỗi sáng sớm và hoàng hôn, dưới cây đại thụ cửa thôn Tiểu Thiên Ao, vị lão giả ngẩng đầu ngóng trông kia, quãng đời còn lại chỉ có một tâm nguyện, không phải là muốn gặp lại con gái của mình sao?

Còn nữa, sự bất đắc dĩ trên nét mặt của Tô Tuyết Vân không thể tránh được mắt của Lâm Nhất. Hắn thầm nghĩ một lúc rồi nói với bóng lưng của Tô Tuyết Vân:

- Tô cô nương, tại hạ có một chuyện xin thỉnh giáo!