Nghe vậy, Lâm Nhất chậm rãi đứng thẳng dậy, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của người đang nói chuyện không xa. Nữ tử này tóc dài như sương, lại mặt như đồng nhan, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khiến cho người ta không phân biệt được tuổi thật. Bà ta ôm bình nước trong lòng an tọa dưới đất, thần thái an tường, rõ ràng chính là thôn phụ tầm thường. Sáu người ngồi vây quanh thành một vòng. Mà nhà đá và cửa đá ngoài năm trượng, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một ngọn đèn le lói. Quang mang từ từ chiếu ra.
Trong lòng thắt lại, Lâm Nhất vội vàng thu hồi ánh mắt. Minh phu nhân vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mỗi tiếng nói cử động của nữ tử này nhìn thì tùy ý, lại khiến cho người ta tâm sinh kính sợ mà không dám có nửa phần ngỗ nghịch. Bà ta lẳng lặng ngồi ở đó, gần đến giương mắt lên là có thể thấy được, nhưng lại xa như trăng trên cao.
Lâm Nhất cúi đầu nhìn xung quanh, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc thành thành thật thật ngồi đó, thần sắc bất an, mà bát nước trước mặt thì không ai dám động. Hắn vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống, dừng người trước bát nước, vươn tay ra.
- Cầm tới một bát nước minh tuyền, rửa đi bụi trần hỗn độn!
Có người nói khẽ một câu.
Lâm Nhất bưng bát nước, theo tiếng nhìn lại. Minh phu nhân cười hòa ái, giống như có ám chỉ gì đó. Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc thì nhìn chằm chằm vào tay mình, thần sắc đều khẩn trương.
Nước minh tuyền? Trong khe hỗn độn này là một mảng hoang vu cằn cỗi, không có một ngọn cỏ, lấy đâu ra nước suối! Hơi do dự một thoáng, Lâm Nhất Lâm Nhất buông bát nước, đưa ra năm bát nước, lại không có ai dám uống. Đối với điều này, Minh phu nhân kia như đã đoán được trước, cũng không hề lộ vẻ không vui.
Lâm Nhất thầm thở phào, chắp hai tay, cố gắng trấn định nói:
- Vừa rồi Minh phu nhân dựa cửa mà đợi, không biết là đang chờ ai trở về?
Minh phu nhân liếc trâm gài tóc trên đầu hắn, thần sắc ảm đạo, không ngờ nhìn về phương xa rồi thở dài, nói:
- Ta đang đợi tiểu nha đầu nhà ta trở về!
Chẳng lẽ thật sự là đang đợi người? Trong lòng Lâm Nhất đột nhiên giật thót, không khỏi quanh sang mấy vị đồng bạn. Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc trố mắt, kinh ngạc không thôi. Đây là tuyệt địa hỗn độn của Thái Mạnh sơn, một trăm sáu mươi năm mới mở ra một lần, ai sẽ tới một nơi như vậy? Tất cả điều này đều là hư thật khó phân biệt, hay là ảo cảnh.
Lâm Nhất kiên trì nói:
- Xin thứ cho tại hạ mạo muội! Không biết. . . Lệnh ái đi đâu rồi?
- Nha đầu Vũ Nhi đó có tình cảm như mẹ con với ta! Nàng ta đi đâu? Không ai biết được. . .
Giống như là chạm tới tâm sự xúc động, Minh phu nhân rơi vào hồi ức, nhẹ giọng nói:
- Năm đó Vũ Nhi bỏ ta mà đi, rồi không trở về nữa. Sau này nghe nói nàng ta gặp nạn, ta liền tìm kiếm chung quanh, nhưng lại không thấy tung tích.
Trên Khe núi, trước nhà đá, dưới sự bao phủ của ánh đèn, chỉ có Minh phu nhân liên tiếng, mà năm người Lâm Nhất và Thiên Chấn Tử đều trầm mặc. Bà ta lại khẽ thở dài, nói:
- ...Mỗi lần tới một nơi, ta liền chờ ngàn năm, lại vẫn không thấy Vũ Nhi trở về! Hiện tại đã ngàn năm trôi qua rồi, ta phải đi rồi.
Vũ Nhi là ai, vì sao lại đi và gặp phải kiếp nạn gì, đám người Lâm Nhất đều không rõ. Minh phu nhân nói nhiều như vậy, lại không nói rõ với họ. Lúc này bà ta giống như một người già, chịu nỗi đau mất nữ nhi, mang theo vẻ mặt đau thương lải nhải không ngừng, tiểu nha đầu đó sao lại lẻ loi hiu quạnh. . .
Không dám lên tiếng quấy rầy, năm người Lâm Nhất và Thiên Chấn Tử lẳng lặng ngồi bên cạnh chờ đợi. Bất kể ảo cảnh này là thật hay giả, chỉ cần không lo an nguy, vậy thì có ngồi đây mấy ngàycũng không sao! Mà nghe một người già tâm sự, bản thân cũng là đức!
Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tiếng bùm truyền đến.
Minh phu nhân dừng nói, ánh mắt lướt qua năm người bên cạnh, có chút vui mừng.
Đám người Lâm Nhất và Thiên Chấn Tử thì biến sắc, quay đầu nhìn. Tiếng vang đến từ đồi núi ngoài mấy dặm đó, nơi đó có cấm pháp. Không cần nghĩ nhiều, là đám người Cổ Tác đuổi tới.
Năm người này vừa muốn đứng dậy ra khỏi đây, nhưng trong ánh mắt hàm tiếu của Minh phu nhân lại không thể nhúc nhích. Trong long sợ hãi, lại đều cố gắng bình tĩnh lại, nghe đối phương nói:
- Có khách ở xa tới, tất nhiên phải khoản đãi một phen!
Nhìn Minh phu nhân mặt mày tươi cười, Lâm Nhất không khỏi cảm thấy chua chát. Không phải bị trói chân trói tay, cũng không bị uy thế bức ép, lại ở dưới một ánh mắt của đối phương cam tâm tình nguyện ở lại, từ bỏ tất cả giãy dụa. Mệnh ta thành thân bất do kỷ, nói gì tới thuận thiên nghịch thủ, tiên đạo như vậy chẳng phải là hoang đường sao?
Lâm Nhất rất khó chịu nhưng lại đành bất lực. Ngỡ ngàng bốn người Thiên Chấn Tử đang ngơ ngẩn, trong thần sắc của hắn lộ ra vẻ tự giễu!
Trên đòi có hai mươi bốn người đi tới!
Một đường đuổi giết đến tận đây, nhóm người này còn chưa vì nhìn thấy Lâm Nhất mà mừng rỡ như điên, lại ai nấy vẻ mặt ngạc nhiên, hoang mang nhìn chung quanh.
Minh phu nhân ra đón, ở ngoài hơn ba mươi trượng xếp một vòng bát, cũng nói một câu,
- Mang tới một bát nước minh tuyền, rửa đi bụi bặm hỗn độn.
Không ngoài sở liệu, không ai dám uống. Bà ta lại cất bát nước đi, cũng không tìm người nói chuyện mà quay trở về.
Xa xa thấy nhóm người đó ai nấy thành thành thật thật ngồi xuống, Lâm Nhất thần sắc mỉm mai. Đám này đến tận đây, chắc cũng không khác nhiều nhóm mình lúc trước. Như vậy cũng không sao, cứ xem tình hình tiếp theo thế nào.
Khi đang thầm cân nhắc, Lâm Nhất đột nhiên nhìn sang. Ánh đèn đã bay ra khỏi nhà đá, đột nhiên bay tới trong không trung.