Vô Tiên

Chương 1433 : Chính mình thành




- Chuyến này phải dựa vào Lâm huynh đệ rồi!

Hai người này ký thác an nguy của cả nhóm vào mình, nhưng mình nào có bản sự lớn như vậy? Lâm Nhất thoáng nhìn về phía sâu trong khe núi, nói:

- Họa từ tâm mà sinh, cảnh từ tạo mà ra.

....

Trên bờ hồ nước, hai vị tu sĩ một nam một nữ đang đứng.

Nam tử áo xanh có bộ dạng trung niên, dưới cằm để ba chòm râu ngắn, mày mỏng mắt nhỏ, mặt mày tươi cười. Nữ tử thì một thân phấn y, mặt như hạt đầu. Hai người đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, ở chung với nhau rất vui vẻ.

Trước mặt hai người này chính là một mảng hoang nguyên, mênh mông vô bờ, toàn là đá nhỏ màu vàng, cảnh trí kỳ dị.

- Hì hì! Phát tài to rồi! Toàn là hoàng kim đó.

Nữ tử nói chuyện mặt mày rạng rỡ, miệng há một nửa, bộ dạng như si như mê rất khiến người ta yêu thích. Nàng ta xắn tay áo, vui mừng tiến về phía trước, giống như muốn ôm tất cả bảo vật vào lòng.

Nam tử vuốt râu cười, ánh mắt không nhịn được liếc về phía nữ tử xinh đẹp, nói:

- Ha ha! Nếu Trần Tử muội muội có ý vẫn những vật tục này, ca ca sẽ lấy cho ngươi là được.

Nữ tử chân khựng lại, quay đầu kinh ngạc nói:



- Ở trong mắt Lục Đinh đạo hữu, Hoa Trần Tử ta chính là người yêu thích vật tục à? Hừ.

Chóp mũi nàng ta nhíu lại, mặt trầm xuống, phất tay đi lên. Mà vẻ giận dỗi vô ý lộ ra này lại đầy mị hoặc.

Người tên là Lục Đinh vẫn cười, tâm thần rung động. Hắn rất tiêu sái cười ha ha, đuổi theo nhanh, lấy lòng nói:

- Chẳng phải thế gian có cách nói đại tục tức nhã sao? Trần Tử muội muội chính là người đại nhã.


- Hì hì! Đường này không dễ đi đâu!

Có điều trong nháy mắt, Hoa Trần Tử lại giống như quên hết sự không vui vừa rồi. Đưa mắt nhìn bốn phía, nàng ta mang theo vẻ mặt hiếu kỳ nói:

- Đi qua hai sông lớn của Cửu xuyên rồi, lại vwotj qua một hồ của Cửu trạch chi địa, cuối cùng là tới Cửu nguyên! Nơi này là đâu? Chẳng lẽ là.

- Ha ha! Cửu nguyên chi địa, là chín địa thế bất đồng của ngũ hành, âm dương, sinh tử, quỷ dị khó lường. Đây chính là Cửu nguyên ngũ kim chi địa!

Lục Đinh chạy lên, sánh vai với Hoa Trần Tử, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Chyến này gian nan, ca ca sẽ đi cùng với muội tử.

Hoa Trần Tử hất tóc, nghiêng đầu cười khẽ, mắt đẹp lúng liếng, nói:


- Là muốn cùng ta đi hết thiên nhai lộ à?

Thiên nhai lộ gì cơ? Lục Đinh ngẩn ra, đối phương lại bĩu mỗi tiến tục tiến về phía trước, để lại mùi thơm thoang thoáng. Hắn hít mạnh mấy cái, ánh mắt lóe sáng, vội vàng đi theo.

Đi về phía trước không xa lắm, xung quanh trống trải không người. Hoa Trần Tử đang định bay lên thì Lục Đinh đã chạy nhanh tới, vươn tay ra cản lại:

- Trần Tử muội muội! Ngươi và ta mấy ngày liền bôn ba đến tận đây, không bằng nghỉ ngơi một lúc đã?

Hoa Trần Tử bị bắt dừng lại, có chút tò mò quan sát người trước mặt. Người này từ Cửu trạch chi địa một đường đuổi theo, không bỏ không buông, cũng có mấy phần phong phạm của mình năm đó. Có điều ta không phải là xú tiểu tử kia!

Lục Đinh vẫn cười, nói:

- Trên tay ca ca ta có một bảo vật, lại có chỗ chưa rõ, muội muội có hứng thú không?

Hắn còn trịnh trọng gật gật đầu, tỏ ý lời nói không phải giả.


Hoa Trần Tử lui về phía sau một bước, nhìn lại chung quanh, đột nhiên bật cười hì hì.

Lục Đinh mừng thầm, nhìn chằm chằm nữ tử vẫn chưa hết tính tính trẻ con này, hỏi:

- Muội tử đáp ứng à?


Tiếng cười như chuông bạc vẫn vang không ngừng, Hoa Trần Tử dùng tay áo che mặt, cười run hết cả người, chỉ còn lại sóng mắt lưu chuyển, càng lộ vẻ yêu kiều đáng yêu.

Thấy thế, Lục Đinh cười hai tiếng, thuận tay lấy ra một Truyền Âm phù rồi ném ra ngoài. Hoa Trần Tử như không thấy hành động này của hắn, cũng giấu hai tay vào trong tay áo.

Lục Đinh lại ra vẻ tùy ý nói:

- Mỗi lần tới một nơi, ta đều sẽ liên lạc với đồng môn để ngừa bất trắc!

Phân trần Phân trần, trên tay hắn lại nhiều có thêm một lá cờ nhỏ.

Lúc này, Hoa Trần Tử mỉm cười, nhìn Lục Đinh, mang theo mấy phần thần sắc khó hiểu nói:

- Có gì chưa rõ? Trên tay ngươi không phải chính là cờ trận sao?

- Ha ha! Trần Tử muội muội cũng có vài phần nhãn lực! Nhưng xem uy lực của trận pháp này thế nào đã.

Lục Đinh tiếng cười bỗng nhiên biến thành lạnh lùng, đột nhiên phất tay ném ra, cờ trận đột nhiên bay ra xung quanh.

Hoa Trần Tử thần sắc không thay đổi, lại không nhanh không chậm giơ bàn tay nhỏ đang giấu trong tay áo lên, để lộ một chiếc cấm bài tinh xảo.