Sau một canh giờ, tình hình xung quanh vẫn thế, triều núi trụi lủi lẳng lặng kéo dài, không biết điểm cuối.
- Lâm sư đệ! Đám người Cổ Tác có đuổi theo không?
Thiên Chấn Tử hỏi. Lâm Nhất, Tử Ngọc cùng hắn ba người sóng vai mà đi, Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm đi đằng sau.
Sau khi vội vàng đi vào khe hỗn độn, năm người bay nhanh không ngừng. Mà đi lâu như vậy, phía sau vẫn không thấy động tĩnh, không khỏi khiến người ta kinh ngạc.
- Hai mươi bốn người, đều ở ngoài ba ngàn dặm!
Lâm Nhất đáp.
Thiên Chấn Tử mắng:
- Vừa thấy có người từ trong sơn cốc đi ra, thật sự khiến lão tử hoảng sợ! Đã trôi qua mấy ngày rồi, Cổ Tác làm sao mà vẫn tìm được tới? Thật là con mẹ nó khó tiêu!
- Chắc là bị tiếng sấm dẫn tới.
Có người nhỏ giọng nói thầm một câu. Thiên Chấn Tử trừng mắt, chửi:
- Đánh rắm.
Viêm Hâm lại từ từ lui ra sau mấy trượng, liếc bóng dáng của người nào đó, không quên cười làm lành:
- Ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không có ý khác. Đạo hữu... Không! Tiền bối đừng để ý!
- Thiên Chấn Tử, chớ có làm càn!
Tử Ngọc nổi giận quát một tiếng. Đối phương cười ngượng ngùng, nàng ta vẫn không chịu buông tha, cảnh cáo:
- Lôi pháp đó của ngươi vang xa cả vạn dặm, đám người Cổ Tác theo tiếng mà đến cũng chẳng có gì lạ! Thiên Chấn Tử, nếu ngươi dám khi dễ Viêm Hâm nữa, ta sẽ thế bất lưỡng lập với ngươi!
Thiên Chấn Tử lơ đễnh xua tay, cười nói:
- Ha ha! Tử Ngọc đừng tức giận! Ta chỉ là giúp ngươi quản giáo đệ tử một chút thôi.
- Không nhọc đại giá!
Tử Ngọc lạnh lùng đáp lại một câu.
Thiên Chấn Tử không hề thấy mất mặt, lại thản nhiên nói:
- Trưởng bối chúng ta nói chuyện, há cho một tiểu bối như hắn lắm miệng, gia giáo ở đâu?
- Hừ! Lâm huynh đệ nhà ta còn chưa nói gì, lúc nào đến lượt ngươi tới quan tâm gia sự của Hư Đỉnh môn ta?
Tử Ngọc đáp lại một cách mỉa mai.
Chân vẫn không ngừng, Thiên Chấn Tử nhìn về phía Lâm Nhất ở bên cạnh. Đối phương chỉ lo chạy về phía trước, hai tai không nghe chuyện ngoài thân. Hắn quay sang Tử Ngọc, ngạc nhiên hỏi:
- Sư đệ ta từ khi nào trở thành huynh đệ nhà ngươi thế?
Sắc mặt Tử Ngọc cuối cùngcũng dụy xuống, mang theo mấy phần tự đắc hỏi vặn:
- sư đệ Ngươi sao không thể trở thành huynh đệ của ta?
Nghe vậy, Thiên Chấn Tử chớp chớp mắt, cười ha ha nói:
- Thiện tai!
Thấy hắn vui sướng, Tử Ngọc lộ ra vẻ buồn bực, vẫn lên tiếng hỏi:
- Ngươi sao lại đắc ý như vậy?
- Hắc hắc! Ngươi và ta có cùng một huynh đệ! Thế chẳng phải là người một nhà với nhau à!
Thiên Chấn Tử trong lòng mừng thầm, lại ra vẻ cảm khái nói:
- Binh đao không còn, phân tranh cũng hết, Ngọc Sơn an bình chính là tâm nguyện của ta!
Lời này phải giải thích thế nào? Khi Tử Ngọc đang nghiền ngẫm, Thiên Chấn Tử lớn tiếng nói với hai người phía sau:
- Hề Hồ nha đầu, Viêm Hâm tiểu bối, lời của sư phụ ngươi phải nhờ cho kỹ! Ta và sư đệ đều là trưởng bối nhà ngươi, lễ nghĩa không được lơ là. Nếu không, con người ta tuy khoan dung độ lượng, nhưng Lâm sư thúc mà trở mặt thì đáng sợ lắm đấy, ha ha.
Tự cho là chiếm được tiện nghi của người khác, Thiên Chấn Tử tận tình cười to, Tử Ngọc chỉ lườm hắn một cái, nhưng không lên tiếng quở trách.
Thấy sư phụ đã ngầm đồng ý, Viêm Hâm oán thầm không thôi, nhưng vẫn có chút thức thời nói:
- Vãn bối tuân mệnh!
Liễu Hề Hồ nhìn sư huynh ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát bóng dáng của người đó, bỗng dưng khẽ thở dài, nói nhỏ:
- Vâng.
Cường địch ở đằng sau không buông tha, mà Thiên Chấn Tử lại vẫn rất hưng trí, trên đường đi nói cười không ngừng. Giống như có Lâm sư đệ thì có thêm can đảm, lại có Tử Ngọc bầu bạn, đi đâu cũng được.
Cứ như vậy đi được hai canh giờ, ánh mặt trời tối dần. Bất tri bất giác giống như có bóng đêm dày đặc hàng lâm, trời đất mù mịt.
- Ấy! Trời tối à? Tiên cảnh này không phân ngày đêm mà?
Trong tiếng kinh hô của Thiên Chấn Tử, năm người khựng lại, chính là pháp lực không còn nên không thể phi hành. Kinh ngạc nhìn nhau, đều nhìn xung quanh trong bóng đêm. Mà lúc này thần thức bị cản khó đi xa, chỉ có dựa vào thị lực mới có thể thấy rõ tình hình bên cạnh.
Tiên cảnh không phân ngày đêm lại đột nhiên chìm vào trong bóng tối. mà theo bóng đêm hàng lâm, thiên địa cấm chế có biến hóa!
Lâm Nhất hai chân chạm đất, xích mang của Huyễn Đồng lóe lên. Thấy bốn người đang đứng bàng hoàng tại chỗ, hắn nhắc nhở:
- Chưa biết tình hình của đám người Cổ Tác, chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.