- Dám có nửa câu nói sạo sẽ ăn một kiếm nữa của ta...
- Khoan động thủ đã!
Có người còn muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, lại bị Tử Ngọc quát bảo ngưng lại. Thiên Chấn Tử trừng mắt nhìn Viêm Hâm một cái, tiếp tục hỏi:
- Hai bên đê đều là của hồ lớn này, vì sao ngươi lại muốn độ qua Trọc hồ?
Lão giả nở nụ cười, lui về phía sau hai bước. Cách xa đối phương ba, năm trượng rồi lão mới quay đầu đánh giá, lúc này mới hơi cảm thấy an tâm, nói:
- Cửu Trạch địa là do chín hồ vòng quanh tạo thành. Cho dù đi tới đâu, chỉ cần vẫn đi về phía trước thì sẽ tới một nơi khác. Mà có bè gỗ của mấy vị đạo hữu tương trợ, Trọc hồ sẽ dễ độ hơn...
Thiên Chấn Tử vuốt râu, trầm ngâm một chút, hỏi:
- Bên bờ hồ lớn kia có gì khó khăn sao?
- Chuyện này... cũng không khó gì! Ha ha
Lão giả chuyển lời, ra hiệu về phía sau Thiên Chấn Tử, tốt bụng nói:
- Ba người chúng ta tới tận đây vừa hay gặp được bốn vị đạo hữu muốn độ Minh hồ, các ngươi không ngại thì cùng đồng hành, có thể chiếu ứng lẫn nhau...
Đồng hành? Thiên Chấn Tử xoay người nhìn về phía bốn người vẫn đợi ở bên cạnh xem náo nhiệt, chợt nghe Tử Ngọc nhắc nhở:
- Người nọ sử dụng thủ đoạn gian trá...
Không kịp suy nghĩ nhiều, Thiên Chấn Tử xoay người đã vọt tới. Còn lão giả kia đã lấy ra một cái phù chỉ trên người, sau khi ánh sáng di chuyển, thoáng chốc đã mất dạng.
Sau khi vồ hụt, Thiên Chấn Tử nổi giận không nhịn được rên khẽ một tiếng, mắng:
- Một tu sĩ Nguyên Anh sao lại mang tùy thân nhiều phù lục chỉ dành cho Luyện Khí và Trúc Cơ sử dụng như thế? Chuyện này, con mẹ nó thật không có đạo lý!
Biến cố bất ngờ ngoài sở liệu của Viêm Hâm. Oán khí không có chỗ trút, gã chỉ đành phẫn nộ tránh sang một bên.
Bị người ta trêu đùa như thế, mặt già của Thiên Chấn Tử có phần không nén được giận. Nhìn thấy Lâm Nhất hãy còn cầm thiết bổng nửa ngày không động, gã xấu hổ cười, khoát tay nói:
- Bây giờ chỉ có tu vi Luyện Khí, không sử dụng các thủ đoạn được, tiện nghi cho người nọ rồi! Chỉ có điều mới rồi đã đánh lão một trận...
Ánh mắt của Lâm Nhất thu hồi lại từ đằng xa, lại như có điều suy nghĩ nhìn về phía hồ lớn ở bên cạnh.
Lên bờ một bước, hoàn cảnh thay đổi! Hiện nay, đám Thiên Chấn Tử có ba phần tu vi, coi như là có sức tự vệ rồi. Mà không biết trong hồ có tình hình như thế nào, còn phải đi một lần mới có thể biết được.
- Bè gỗ vượt hồ này của chúng ta quan trọng hơn...
Tựa như đã sớm có dự liệu với việc ba người kia có thể thoát đi, Lâm Nhất lơ đễnh cười cười. Hắn đi về bên cạnh hồ, ánh mắt tùy ý xẹt qua mấy người xa lạ ở lại. Đối phương cũng yên lặng nhìn nhau, thần sắc không đồng nhất.
- Vị đạo hữu này, bè gỗ cũng nên bỏ đi thôi!
Đột nhiên có người mở miệng nhắc nhở.
Nghe tiếng, Lâm Nhất chậm rãi dừng bước lại, xoay người tò mò hỏi:
- Vì sao?
Trong bốn người bên bờ có một lão giả bước ra. Cả người mặc đạo bào màu xanh, râu rài xám trắng, trên khuôn mặt gầy gò là thần sắc hơi âm trầm. Lão đánh giá Lâm Nhất, lại nhẹ gật đầu với đám Thiên Chấn Tử, lúc này mới chắp tay nói:
- Tán tu Thông Châu - Cư Bình Tử, bái kiến vị đạo hữu này!
Lâm Nhất vẫn chưa lên tiếng trả lời, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, dáng vẻ rất bất ngờ. Đường lớn hướng lên trời, mỗi người đi một bên. Giữa mọi người chẳng qua là bèo nước gặp nhau, đảo mắt sẽ đường ai nấy đi, sao phải làm quen như thế? Còn hành động của bốn người này trầm ổn, thần quang nội liễm, tuyệt đối không phải tán tu tầm thường.
Thấy tình hình này, mấy người Thiên Chấn Tử cũng đi tới.
- Ha ha! Tán tu Thông Châu – Bộ Dương Tử, bái kiến mấy vị đạo hữu!
Nói tiếp chính là một vị lão giả khác, vóc người hơi có vẻ ục ịch, mặc đạo bào màu đen, dáng vẻ khá phúc hậu. Râu tóc màu ngân bạch, mặt mày hiền lành, còn chưa há mồm đã nở nụ cười cả người lẫn vật đều vô hại. Sau đó lại có một lão giả lên tiếng nói:
- Tán tu Thông Châu – Khuông Phu Tử...
Người thứ ba là một lão giả gầy gò, mặt như đao khắc, hai mắt thâm thúy, dưới hàm chòm râu thưa thớt mà xám trắng. Có lẽ là vì thân thể gầy còm nên đạo bào màu xám có vẻ rộng thùng thình. Lúc nói chuyện mắt chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhất, vẻ mặt chuyên chú mà thành khẩn.
- Ba vị đạo huynh đều đã nói ra đạo hiệu rồi, một cô gái như ta cũng không tiện che che giấu giấu...
Sau khi có tiếng nói uyển chuyển vang lên lại có người chân thành dời bước, hạ thấp người nói với đám Lâm Nhất:
- Thông Châu Đăng Tiên cốc – La Thu Nương, bái kiến các vị đạo hữu! Ha ha! Vô tình gặp được chính là hữu duyên! Tương phùng trong tiên cảnh này chẳng phải là một hồi tiên duyên sao...
Nữ tử nói chuyện này mặc váy thải hà, tuy là dáng vẻ trung niên nhưng lại có mấy phần tư sắc. Mày như trăng non, màu da trắng nõn, cười chúm chím, thần thái có sự rụt rè như có như không. Nhìn thấy song phương tụ lại với nhau, nàng lại không nhanh không chậm nói:
- Còn chưa biết mấy vị đạo hữu đến từ phương nào, có thể cùng đồng hành hay không?